About

Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2017

Mình có thể làm được mà

Chào em!
Lại phải để em mỏi mắt, đọc tin nhắn của chị them lần nữa vậy hị hị. Nguyễn nhân để có tin nhắn dài dài này đơn giản chỉ là chị muốn nói chuyện với em. Hehe
Ngay từ lúc chị biết được là mình chả thay đổi được ai cả, trừ khi người đó tự nhận ra và tự muốn thay đổi thì chị không có suy nghĩ muốn người khác phải này nọ. Và cuộc nói chuyện này cũng vậy, chị muốn nói chuyện với em, điều đó làm chị vui, chỉ vậy thôi.
Chị có tên là Trang Cười vì chị hay cười lắm, dù là chuyện bé tí cũng làm chị bật cười, giờ chị đang nhe răng đây này, à. Chị có tính hài hước nữa hehe. Mà nhớ lại, chị khóc trước mặt bạn thân chị đúng một lần, ngày đó cưới chi gái chị, anh chị khóc, chị cũng khóc. Hị hị.
Chị là một kẻ “nghiện tình thương” chắc bởi vì thiếu thốn tình cảm gia đình từ nhỏ. Đó là yếu điểm lớn nhất của chị. Trong các mối quan hệ, chị sống bằng tình cảm thật của chị, nên chị có nhiều người thương, và cũng có nhiều người đã làm chị đau khổ.
Đọc ẩm ấm trà sen vào buổi khuya


Chị có mối tình đầu năm cấp 3, tình yêu đầu thời đó chỉ là cái nắm tay, đèo nhau xe đạp, cài hoa phượng, chỉ cần dc nhìn thấy nhau là vui rồi, hehe, còn có cả những nụ hôn vụng về. Năm chị vào đại học thì hai đứa chia tay. Chị đã rất đau khổ. Chị đã mất hơn năm để quên quên, hị hị. Cơ mà tình yêu thời đó chưa sâu tới mức vậy. CHị nhận ra những giận hờn đủ thứ chuyện vì chưa hiểu được nhau, sự sợ hãi mất người yêu đã khiến cả hai đứa mất tự do.
Vào đại học chị chơi với 1 nhóm nát, hihi, toàn zai, có mỗi chị là con gái, chơi rất thân, bọn nó luôn bảo hộ chị, nấu ăn, làm giúp chị đủ thứ chuyện. Chị có một thằng bạn thân nhất tên Trinh. Hắn không phải nói là đẹp zai, mà rất xinh zai và đào hoa. Hì hì, hai đứa khá hợp nhau, đi học đèo nhau, rồi học thêm, cả đi thi cũng ngồi gần nhau vì Trang- Trinh mà. Hắn lười học, đi thi chị lúc nào cũng làm 2 bài, chị được 8 hắn cũng 7,5. Được cái hắn chơi rất được, cưới anh trai, chị gái chị hắn đều về hộ đâu ra đó. Cả lớp tưởng 2 đứa chị yêu nhau, hihi. Ra trường hắn ngỏ ý với chị. Chị cũng thích hắn, gia đình chị cũng thích hắn lắm, hắn hay vào chơi với bà và các cháu. Cơ mà lý tưởng đi tu dữ quá, chị đi tu, hắn bỏ vào Nam sống. hị hị.
Tết vừa rồi chị về, hắn cũng về, mấy đứa đi chơi. Giờ hắn chắc có người yêu trong đó rồi. Chị cũng bình thường mà. Dùng face có mấy đứa làm quen, chị cũng nói chuyện bình thương thôi, bảo chị đặc biệt này nọ, chị cho xem hình ảnh các sư cô, hôm sau thấy mất hút không ỏ ê gì nữa. hehe.
Chị thấy em và Hải Anh tính rất hay. Cơ mà hai đứa có người yêu rồi, vẫn tán tỉnh nhau, huhu, sao chị thấy cứ sao sao ấy. DÙng thời gian đó mà lập nghiệp hay làm việc gì đó tốt hơn chứ. Tốt nhất là trong tình yêu phải có tình bạn, hai đứa cùng chung lý tưởng, cùng một mong ước, để là chỗ dựa của nhau vượt qua những nỗi mệt mỏi, những ngày going bão.
Mà em đừng có sợ khó khan, hay sợ gặp phải đau khổ. Có khó mới cần tới mình, không khó thì chán lắm, chả có gì thú vị cả. Cả khổ đau cũng vậy, sợ gì nó. Có khổ đau mình mới biết trân quý và đi qua cơn bão, mình sẽ sống sâu săc hơn, và mới biết hạnh phúc là gì, chỉ khi khát nước, người ta mới biết hạnh phúc khi có cốc nước.
Chị đã về và sống trọn vẹn, có mặt cho gia đình chị. Giờ đi cũng bị động đậy lắm, vì thương gia đình và thương các cháu. Cứ tự nhủ với mình, mình đã sống hết mình, đã có mặt trọn vẹn, tiếc chi nữa, mà nhấc chân đi, sao mà lòng cứ buồn buồn. CHị chọn con đường xuất gia không phải vì chị chốn tránh cuộc sống hay do gia đình éo le, đau khổ j hết; vì chị muốn giúp người khác thấy được: cuộc sống đâu có khổ đau, chỉ có qua nhận thức của con người nó mới có khổ đau, chả thế mà: người buồn cảnh có vui đâu bao giờ; anh chỉ toàn thấy cát bụi khi anh nhẫm chân vào cát bụi và đi trên cát bụi. CHị muốn thương được nhiều người, chị muốn có nhiều thời gian để làm nhưng gì mình thích, chị muốn tự do…
Hihi. Em biết sao chị muốn nói chuyện với em không? Vì nơi em có sự tươi mát, làm mỗi khi chị nói chuyện với em chị vui lắm. Có lúc chị đã ngồi chờ tin nhắn của em khá lâu đấy. Chị biết làm phiền em, mấy hôm trước chị ko thấy vui khi nc với em, vì nhận thấy em bận quá và tin nhắn của em không có để tâm vào đó nữa. Nhưng mấy hôm nay lại vui rồi, hihi.
Đi tu, chị không được dùng dt nữa. Nên chị muốn tâm sự dài dài thế này. Chị tin với những ước muốn của mình cùng với sự ham học hỏi, tính tự lập, kiên trì, cùng với nhiều đức tính tốt đẹp của em nữa, sớm muộn gì em sẽ thành công. Nhưng giờ có nhiều CÔ HỒN đang đi lang thang và ngồi vật vờ ở nhiều nơi. Em biết cô hồn đó là ai không? Hihi. Em nhớ nha: Thân và TÂM tuy hai cái riêng nhưng lại là một, nếu cái thân bệnh tật, thì cái tâm không an ổn và ngược lại. Nên việc đi lang thang buồn thiu, rồi ngồi hàng giờ bên cái máy vi tính mà quên mất mình đang có một thân thể; giống CÔ HỒN lắm em nhỉ? . Chị rất muốn Hoàng để ý tới mình có một thân thể, thỉnh thoảng hãy muốn 1 cốc nước đầy, xoa bóp chân tay, đứng lên đi lại và mệt hayx cho mình nghỉ ngơi. Còn quan trọng nữa là thỉnh thoảng hãy mỉm cười, nụ cười sẽ xua đi những căng thẳng, mệt mỏi em nhỉ?
Dù có chuyện gì xảy ra, hãy nghĩ rồi ngày hôm nay cũng qua, mọi chuyện sẽ qua thôi, không sao đâu mà.
Và mình còn sống thì mọi chuyện đều có thể xảy ra, mình có thể làm được. hihi
Thương

Chị Trang Cười _ Trà Minh Cường

Chủ Nhật, 18 tháng 6, 2017

Chè Thái Nguyên Minh Cường

Video thương hiệu Chè Trà Thái Nguyên Minh Cường


Chè Thái Nguyên hay còn gọi là Trà Thái Nguyên thương hiệu Trà Minh Cường từ lâu được người sành chè tin dùng với các sản phẩm trà Thái Nguyên ngon nhất, giá chè Thái Nguyên rẻ nhất.

Các sản phẩm của Trà Minh Cường có: 

Trà Thái Nguyên Đặc Biệt
Trà Tân Cương Lộc Xuân
Trà Tân Cương Nhất Phẩm
Trà Tân Cương Long Ẩm
Trà Tân Cương Khang Thái
Trà Tân Cương Đinh Ngọc

Bảng giá Chè Trà Thái Nguyên Minh Cường mới nhất, quý khách xem chi tiết tại:>> Tại đây 

Ngoài ra, Trà Minh Cường còn sở hữu công nghệ ướp Trà Sen Tây Hồ cổ truyền của người Tràng An Hà Nội. >> Website bán Trà Ướp Sen Tây Hồ - Trà Sen Minh Cường chính hiệu và bản quyền, khách hàng truy cập: https://trahoasen.vn/.
Trà Sen Minh Cường Hân hạnh phục vụ quý khách!

  • Công ty TNHH TM và XNK Minh Cường
  • Nhà máy: Xóm Hồng Thái 2, xã Tân Cương, TP Thái Nguyên
  • VPGD tại Hà Nội: 135 Nguyễn Ngọc Nại, Thanh Xuân
  • Chăm sóc khách hàng: (024) 62 944 886
  • Hotline: 0934568912 – 0985780840
  • Email: minhcuongtea@gmail.com


Thứ Tư, 7 tháng 6, 2017

Viết cho em!

Viết cho em!
Hà Nội có trang sáng sau cơn mưa
Chắc tầm này em đang ở nhà bên cạnh gia đình thân thương, cũng có thể đang nhậu nhẹt với bạn bè hoặc đưa người yêu đi chơi… Em có nhìn thấy trang hôm nay tròn và sáng không? Chỉ đứng ở lancan phòng phơi đồ tầng thượng, thấy trang đó hihi.
Hôm qua lên facebook đọc được bài viết của cô Lee Nam chia sẻ, tôi đã nghĩ tới em và muốn tâm sự với em đôi lời.
Hì hì, bắt đầu từ đâu nhỉ? Chả biết sao tôi lại xin FaceBook của em, mà em là người đầu tiên mà tôi xin face kể từ ngày tôi biết dung facebook tới giờ. Nói thật đấy he he. Có phải em đang cười tôi đúng không? J
Cũng như thói quen cũ, click vào facebook của em xem trang cá nhân, chỉ thấy em rất tươi thôi, không có gì ấn tượng với tôi lúc ấy cả. haha, Epzai ở mức đồ Tb khá thôi, vì tôi học công nghệ thông tin toàn zai đẹp mà. Bạn tôi chơi toàn hotboy, người yêu cũ của tôi cũng epzai lắm đấy , dù tôi xấu gái he he.
Cơ mà càng nói chuyện với em, tôi càng thấy em gần gũi và cởi mở. Cách em sử dụng ngôn từ tự nhiên, trẻ trung, và sự cởi mở của em đã khiến tôi được cười rất nhiều khi nói chuyện với em đấy. hihi. Em biết không? Ngày qua tôi đã quay lại trang cá nhân của em, không phải để ngắm nhìn ảnh em mà chỉ muốn hiểu hơn về em chút thôi. Xem cái video em quay trực tiếp lúc em đứng trên miếng trượt bang khiến tôi được cười nhiều gê ấy, rách cả mồm luôn haha. Lý do đơn giản lắm, vì sự trẻ trung và yêu đời ở em, tôi thấy một đứa bé khoảng chừng 3, 4 tuổi thôi đang đứng trên miếng bang nô đùa vui vẻ. Haha, hnao phải đưa tôi chi phí đi khâu lại cái mồm vì vụ cười rách miệng này đấy nhé, kaka. Tôi còn thấy trên trang cá nhân của em có những tấm hình rất đẹp và những cuộc trò chuyện thân thiện của em với người thân trong gia đình và cả người yêu em nữa. Thế là chị biết liền, vì sao em có được sự tươi mát như thế đấy. Mình có hiểu, mình mới có thể thương được người khác. Em có sự truyền thông giữa anh chị em trong nhà, cái khó em đã có thể làm được, em giỏi lắm đấy. Em có sự truyền thông, em hiểu được những nỗi niềm của người này, những khó khan của anh kia, những vụng về của cô em… từ đó em có thể thông cảm được và thương được họ một cách thật sự.
Đang ngồi viết cho em, mà chị cười tươi lắm luôn ấy, hehe. Dù chưa biết em là thần đồng hay là thành phần nguy hiểm của xh gì gì ấy, nhưng mà cách em giao tiếp, cư xử cũng như tình thương của em, chị thấy em tuyệt lắm đấy. Phổng mũi chưa, gì mà được khen hoài, kaka. Vì cuộc sống có nhiều lý lẽ đúng với người này chưa chắc đã đúng với người kia, đúng với hôm nay chưa chắc đã đúng với ngày mai, làm gì có đúng sai, chỉ có khéo hay không khéo mà thôi em nhể he he.
Cô Lee Nam của Vietmoz là người chị ngưỡng mộ. Anh kể anh lập nghiệp từ đôi bàn tay trắng, kiên trì, nhiệt huyết… j đó anh có thừa. Anh ấy đã xây dựng Vietmoz không chỉ bởi tiền, mà còn bởi niềm đam mê, sự cống hiến hết mình cho sự nghiệp đào tạo các seoer, và những giá trị anh ý mang lại cho nhiều người, khiến chị rất khâm phục anh.  CHị thấy nếu cái ước muốn của mình mà nó có thể giúp cho nhiều người khác như nghề đào tạo học viên ấy thì nó sẽ tạo cảm hứng cho mình bay cao và bay xa lắm em nhể? Và sẽ có nhiều bạn có thao thức muốn thực hiện ước muốn to to ấy cùng mình; điều đó làm cho cái ước muốn đó dễ thực hiện hơn là mình đi một mình. Mà một giọt nước không thể chảy ra biển, nó sẽ bị bốc hơi mất, nếu nhiều giọt nước chảy thành dòng chắc chắn sẽ ra tới biển em nhỉ?

Dù chỉ biết rằng người Thầy mà mình tìm kiếm để học hỏi chính là bản thân mình, nhưng mình không có sức để làm chuyện gì 1 mình đâu. Mình sẽ phải đầu tư rất nhiều vào đám đông để tìm ra được vài người tri kỷ đồng hành với mình cùng đi trong cuộc hành trình đó. Sự nghiệp xây dựng một hệ thống cộng đồng hòa hợp là nó cả một công trình lớn, và cực; cái này phải lôi cái khéo và không khéo ở đây. Hehe. Vì mình biết mình không thể đi một mình em nhỉ?
Một điều nữa là htruoc chị có gặp anh Nam trong buổi liên hoan, thấy mặt anh ý đỏ lênh căng, chỉ có cảm nhận anh ý nát lắm rùi và chỉ cảm nhận rõ cái giá của sự đánh đổi. Chị nghĩ tới lá gan, thận, mật.. của anh ý đau tê tái trong mỗi lần giao lưu, gặp gỡ bạn bè… Những thứ mình đưa vào thân thể mình hàng ngày như rượu, thịt lợn, gà, cá, cua… các kiểu, mà ngày nay người ta toàn chăn lợn, gà, cá… bằng những hóc môn sinh trưởng, mình ăn những thứ đó là đang ăn những hóc môn độc tố vào cơ thể hàng ngày, chả trách giờ sao lắm bệnh tật, ung thư các kiểu.
CHưa kể những bài hát tình sầu đứt ruột ỉ ê, những bộ phim chém giết nhau gây bạo động, thù hận, những phim sex kích dục, những cái khép cửa tâm hồn rồi rơi vào trầm cảm… những món ăn đó hàng ngày đang tưới vào chúng ta. Em thấy nguy hiểm không? Kaka
Hành trình của em, một nhóc 22 tuổi, mới chỉ bắt đầu thôi. Sức khỏe là của cải lớn lớn và mình phải tôn trọng cơ thể mình nữa. Đến lúc đôi mắt, lá gan, tim, cật, thận… yếu rồi, sao cứu được nữa, lúc đó có mà tiện tỷ cũng không cứu lại được. Em gầy như thế, đi gió ru chắc cũng đổ, mà đòi làm thành phần nguy hiểm của xh kkaka. Sau đồ án, chỉ nghĩ em buông hết ra, nghỉ ngơi và tập hoạt động như giờ giấc công sở, sau khác thành thói quen; có kế hoạch thời gian cụ thể, nó mới chuyên nghiệp và hiệu quả, sau này còn đào tạo con cháu nữa chứ, hehe. Để thời gian cho riêng mình, còn ngắm cây hoa, quả, nghe chim hót buổi sáng, ngăm mặt trời mọc, ngắm mặt những người thương. Đâu phải phải có nhiều tiền mới hạnh phúc. Cái gì cũng có cái giá, càng nhiều tiền, càng bận rộn, time, công sức, trí tuệ… sống càng đơn giản càng hạnh phúc, và có nhiều tự do hehe.
Cuộc sống luôn biến đổi không ngừng, nay còn sống biết đâu ngày mai thế nào,hãy trân quý cuộc sống hiện tại và những người em thương, bởi biết đâu ngày mai họ không còn nữa. cuộc sống chỉ có mặt trong giây phút hiện tại em à, đừng đợi xây nhà gác, mua máy bay mới hp, hp có mặt liền ngay bây giờ và ở đây, ta có thật sự có mặt để mà hưởng nó hay không thôi.
Cảm ơn em vì sự tươi mát của em chị đã rất vui và hạnh phúc.

Thứ Bảy, 22 tháng 4, 2017

Tao kể mày nghe

Ha ha tao kể chuyện này mày đừng cười tao nha!

Thật ra thì cũng có mấy thằng tán tao. Tao cũng nói chuyện bình thường thôi. Khen tao đặc biệt nọ kia. Rồi sau đó tao gửi cho bọn nó hình ảnh của mấy Sư Cô, chả biết sao mà hôm sau không thấy chào hỏi nói chuyện nữa. Ha ha. Thế này tao có mà ế dài mày nhể? ka ka. Đúng là mấy thanh niên thời nay dại quá!. Bảo sao ngày nay, cuộc sống vật chất đầy đủ, khoa học phát triển và tiến bộ mà chỉ số hạnh phúc lại không bằng một nửa cha ông ta ngày trước. Hóa ra cũng có nguyên do cả. Lười học lịch sử phải chấp nhận thôi he he. Thời Lý Trần là thời kỳ thịnh vượng nhất trong lịch sử, vì vua quan thời đó ngưỡng mộ Đạo Bụt và có ông Vua Trần Nhân Tông bỏ ngôi vị đi xuất gia, tạo nên Thiền Phái Trúc Lâm mà tết mấy đứa mình đi leo núi Yên Tử của thiền phái Trúc Lâm đó.



Còn người tao kể bảo hình như thích tao là T Rain đó, hị hị. Nó cũng tốt, ngoại hình cũng được, nghề nghiệp cũng được, nói chung là được. Lại còn hiểu được tín ngưỡng đạo Bụt, hê hê. Là bạn tốt. Đương nhiên là cùng tần số ở mức độ nào đó, sẽ hợp với nhau ở mức độ nào đó rồi. Tao cũng là người giàu tình cảm lắm, ngay từ nhỏ tao đã bị thèm tình yêu thương hơn người khác rồi, vì tao không có mẹ từ nhỏ, bố tao cũng làm ăn vất vả nên không có thời gian cho tao nhiều, mà giờ lớn lên tao mới hiểu thiếu tình của mẹ là thiếu cả bầu trời, bố lại mất nữa. Thế tao mới bị đau khổ gần 2 năm liền với mối tình đầu mà nghĩ lại cũng chả có gì phải hệ lụy vậy. Giờ thì cũng đang khá hạnh phúc, trong một gia đình giàu tình cảm, lòng nhân ái, cũng có những người bạn như mày để khi mệt mà thủ thỉ. Mày chỉ cần nhắn lại thôi là tao đã vui rồi, he he. Với Rain thì làm bạn thân thế này là tuyệt rồi, t còn lý tưởng, tao thích có nhiều thời gian dành cho ước mong của mình, ha ha.

Nhiều lúc cũng tham lam, vì tuổi trẻ mà,

Cơ mà tao là người tu mà, nên lại điều chế được những điều xấu xấu đó lại, thấy có nhiều thứ quá hạnh phúc rồi, mong chờ gì cho mệt, của mình thì sex tới tìm mình mà, không phải của mình thì kéo cũng chả được, he he.
Mỗi sáng dạy thật sớm, vệ sinh cá nhân xong, thắp một ngọn nến, pha ấm trà, rồi theo dõi hơi thỏ, thưởng trà xanh thái nguyên. Sau đó nên ngồi thiền với chị Trang Béo, rồi tập gym, đi cafe, trà đá, xem phim, đi chùa, tham gia khóa tu, chơi với tăng thân... Cuộc sống của tao đơn giản thế, cơ mà tao cũng trị liệu được nhiều niềm đau trong thân và trong tâm mình mỗi ngày mày à.
 Tao nuôi tao mỗi ngày bằng tiếng chim hót, tiếng gà gáy, những đùm hoa giấy hoa xoan, hoa xấu, chơi với cháu và với cụ, những trang sách, trang thơ...đó là những món ăn, để mỗi người tao hỏi xem tao đã thương thêm được ai, bỏ qua được bao nhiêu chuyện linh tinh trong đầu. Đó là công việc tu tập của tao. Còn chuyện làm việc thì vẫn thế! vẫn ham làm, ham chơi, bao giờ mệt quá, nản thì lại tự nhủ:"không làm thì lấy cái gì bỏ vào bụng, không làm thì giúp được ai?" thế là nhiệt huyết lại lên cao lắm he he. Cứ chơi thôi, tới lúc hết duyên thì lên đường. he he.
Mà tao đọc hết quyển sách mày mua rồi, mua cho tao quyển nữa nha he he.
Tản mạn: Trà Thái Nguyên Minh Cường

Thứ Năm, 13 tháng 4, 2017

Có bao nhiêu loại trà nhỉ?

Có nhiều cách phân loại trà rất đa dạng

Có nhiều người gọi điện, gửi email và đến tận cửa hàng Chè thái nguyên Minh Cường của chúng tôi để hỏi Chè Minh Cường:"Có bao nhiêu loại trà nhỉ?".
Để giải đáp thắc mắc của các anh chị em bằng hữu uống trà, Chè Minh Cường xin được mạn phép trình bày các loại trà thái nguyên mà chúng tôi biết và đang bán tại cửa hàng cho các khách hàng gần xa.
Đồi trà thái nguyên Minh Cường
Đồi trà thái nguyên Minh Cường


Có nhiều loại trà, thậm trí cùng một loại trà thái nguyên nhưng có những tên gọi khác nhau, tùy theo những tiêu chí và những nét riêng mà có cách đặt tên khác nhau như vậy.
  • Ví dụ theo cách đóng gói, ta có trà thái nguyên đặc biệt 100g, loại trà thái nguyên đặc biệt 200g, trà thái nguyên đặc biệt 500g, trà thái nguyên đặc biệt 1kg, hoặc trà đóng bánh, trà hút chân không, trà đóng túi rời, trà bột hòa tan, trà túi lọc...
  • Theo tiêu chí chữa bệnh, tốt cho sức khỏe thì có loại trà thuốc, trà khô.
  • Theo nguyên liệu làm trà thái nguyên thì có loại trà tân cương lộc xuân làm từ những lá trà xanh tươi, trà tân cương nhất phẩm đế chế biến theo quy trình thủ công truyền thống từ một búp và một lá trà gần với búp nhất; trà tân cương Long ẩm được chế biến từ những búp trà xanh non mởn của đồi chè thái nguyên.
  • Cách phân loại trà được văn hóa Châu Âu và thì trường Mỹ chấp nhận mà ta thấy rất phổ biến và thông dụng là phân loại trà theo mức độ oxy hóa. Cách này rất khoa học và sâu sắc. Bạn có thể xem chi tiết tại bảng sau về cách phân loại trà theo mức độ oxy hóa:
Bảng trà theo mức độ oxy hóa

Thêm một cách nữa là bạn có thể phân loại trà theo quy trình chế biến trà. 

Cách này ít người quan tâm vì nó hơi khó hiểu chút. Công ty Chè Minh Cường thường phân loại trà theo tiêu chuẩn chất lượng và giá cả với từng loại trà sao cho khi mang sản phẩm trà thái nguyên Minh Cường của chúng tôi đến tay người tiêu dùng được vừa lòng mỗi khách và đó là niềm vui sống và tiêu chí kinh doanh của công ty chúng tôi.
 Trà Minh Cường Trân trọng phục vụ quý khách!

Thứ Ba, 4 tháng 4, 2017

Này cô gái bán chè thái nguyên

A nghĩ đôi khi cần phải nói chuyện trực diện với em. 

Ý nghĩ tốt mà không có đủ tri thức và hiểu biết
thì đầy rẫy em à!. Em luôn nói những điều tốt đẹp, nó trong suốt, nhưng thẳm sâu trong em là cái gì,
em chối bỏ ư, ích kỷ còn đó trong em, cái tôi quá lớn em ợ. Em nghĩ anh trai em, chị dâu em, mọi người, phải hoàn hảo trong đúng giác độ yêu thương của em, em muốn mọi người tôn trọng, trước tiên em phải tôn trọng mọi người. Nói thì dài, mọi chấp trách trong lòng em là một sự ích kỷ quá đỗi
mà quên hẳn những điều tốt đẹp. Em không cân đong, xem những chấp trách ấy, có lớn bằng những tốt đẹp không. "Trong kinh có dạy , sau khi chết, em không đem theo được thứ: tiền tài, gia sản, công danh…mà đem theo tất cả những nghiệp thân, khẩu, ý. Đó là sự tiếp nối của em. Những nghiệp đó nếu đẹp thì em đem theo cái đẹp, nếu xấu thì em đem theo cái xấu. Những điều em suy tư, nói năng và hành động không mất đi đâu cả, chúng tiếp nối em dài dài. "
Bố em chết vì không có tiền chữa bệnh, đúng ra là vì nuôi 3 anh em, trong đó có em, không dám đi bệnh viện. Anh nhắc lại để em thấy rằng: " Hơn cả mọi nhân văn, mọi con người phải nỗ lực để sống,
trước khi nói về lý tưởng, em phải nghĩ về cuộc sống này". Em nghĩ gì chuyện sau khi chết
cái anh cần là em sống tốt đến khi chết. em chỉ nghe e không nói lại. Vì em chưa bao giờ thực sự lắng nghe. Em lắng nghe ai, những người xa lạ nhưng em tôn thờ lý thuyết của họ không sai. Em lắng nghe người thân em bao giờ chưa?. Em biết rằng, mọi ng đều có thói xấu của mình, ứng xử không đúng phép của mình từ sư Ông, đến sư Cô của em. Em thấy điều tốt của họ sao em không sống với điều tốt mà ng thân của em nỗ lực cho em. Em trách a với trường hợp chị dâu em mà a bênh ai, chính a chưa biết nhưng sao e muốn một thay đổi gì. Trong khi điều quan trọng, là e sống hài hòa, em đã thực hành điều e học được là mỗi khi em thấy bực mình vì không phù hợp, em ngồi lại nghĩ tốt về chị em chưa?. Cái nếp mà e đã từng kể với a chưa?. Như duyên phận, a là anh trai em hăm mấy năm, theo em từ bé, tính cách của em, anh hiểu. Đánh em, anh đánh rồi, dạy e có dạy, điều không đúng với em có nhiều, nghĩ cho em,có nhiều tất cả em ạ!.
Ai cũng vậy, đều tốt, đều xấu, đều lúc này lúc khác, nhưng một câu yêu thương, là để đi tiếp cùng nhau ấy là gia đình. Anh đủ lớn để không khóc những điều vặt vãnh, nhưng a đã khóc, khi em bảo em sống ở đâu là hạnh phúc nhất. Anh biết cảm giác ấy và a đã suy nghĩ sâu, bằng những hiểu biết của mình, để khuyên em con đường em đi phù hợp nhất, đáng sống nhất. Người dưới 18 tuổi là phải có người giám hộ, trong mọi quyết định liên quan đến ứng xử cộng đồng, giao tiếp cộng đồng. Ấy là chưa đủ tri thức để quyết định,tự mình quyết định. Em hai mấy và a vẫn nói a em mình chậm với sự hiểu biết mấy năm em xem mấy tháng rồi: Quyết định của em đã thay đổi thế nào. Bình tâm xem lại xem. Và chỉ vì này vì nọ. Em lại thay đổi. Em luôn xác quyết. Không, đó chưa phải con đường.Chính kiến khác với bướng bỉnh, càng khác với sự lựa chọn tào lao vô tri thức. Lòng tốt, cách suy nghĩ về lòng tốt của mỗi người khác nhau.



Trở lại câu chuyện. Em đã nghĩ về chị dâu, nghĩ tốt, để yêu thương?

Từ khía cạnh: Chị ấy có thương anh em, cháu em, bà em, có vun vén cho ra đình. Đối xử với mọi người trong thang bảo đạo đức xã hội. Ác hay thiện?.
Có ăn không nói có. Ngược lại, anh cũng đã nói chuyện chị Ly câu chuyện tương tự, có gì không thích, nói ra, xong thôi. Chị em mà không va chạm, không bao giờ là chị em và khi a bảo, em thử nghĩ tốt về em nó xem em biết chị bảo gì? Em luôn nghĩ những điều đó là khổ ấy là suy nghĩ chủ quan, em bảo lập ra gia đình, sinh con là khổ, hay cái gì đó. Trời ạ!. Trong đó có hạnh phúc. Cô gái ạ, mọi kinh điển, lý thuyết, lời thầy đều vứt đi hết. Hãy giữ một óc khám phá, hài hước và trải nghiệm chỉ bằng trải nghiệm và hiểu biết, em mới có câu trả lời cho hạnh phúc của mình. Cái đó, không bằng câu kinh hay tăng thân, không chỉ là như thế. Thực ra, anh cũng đã dự liệu để em thoái mái hơn, có thể nhanh hoặc chậm, nhưng sẽ mở thêm một cửa hàng cho em. Bây giờ là có thể e nên đi học một khóa quản trị kinh doanh 3 tháng. Cái nhóm mà e muốn nói về kinh nghiệm che thai nguyen, thú vui trà thái nguyên, vẻ đẹp trà ướp sen Tây Hồ. Em sẽ là người làm, sẽ tuyệt.
 Cứ để 5 - 7 năm nữa, quả thực lúc đó em thấy con đường mà chúng ta đã nỗ lực tìm, không đẹp bằng con đường các sư đã tìm,lúc đó em đi đường cũ, chưa muộn. Mấy mươi năm cuộc đời, em có một con đường do mình khám phá, hò hét, khóc cười với nó, hẳn anh nghĩ là điều tuyệt nhất cho tính cách của em.
 Mọi lý lẽ của em, a hiểu ở góc độ nào đó. Con đường của em, a vẫn đang cố gắng tư vấn,em biết rằng, con đường yêu thương, con đường tự do, luôn có khó khăn, nhưng chưa gì, em thay đổi, em từ bỏ, em coi đó không phải. Em có lòng kiên trì của mình, em có nhạy cảm thiên lương của mình, sao em không nhận ra. Đấy, a nghĩ cứ thế, 35 tuổi, em vẫn chưa thấy yêu còn đường của mình, a sẽ để em đi con đường của người đáng kính khác.Anh đã nói chuyện với mẹ Xu với tinh thần như thế, chị dâu e không phải là người hoạt ngôn, nhưng là ng biết suy nghĩ trước sau. A muốn em thể hiện được tình yêu thương khoan hòa của mình, từ việc gần gũi người thân của mình, là chị dâu em. Chắc hẳn đó sẽ là điều làm a hạnh phúc, mà em gái anh không nỡ mặc kệ nhỉ?

Tiếng kêu cứu của Bé con

Hiện nay, tình trạng Trầm cảm xảy ra ở trẻ em ngày càng nhiều, đang là vấn đề nhức nhối của bố mẹ, gia đình và của cả xã hội. 

Trầm cảm là một danh từ khá trừu tượng, mà ta có thể hiểu nôm na là cảm thấy chán đời, không thích làm bất kỳ một cái gì hết, có khi là không muốn sống nữa. Mà bệnh này thường xảy ra ở tuổi thanh thiếu niên. Để hiểu vì sao một bé đang tuổi ăn tuổi lớn mà lại bị mắc bệnh trầm cảm, và không có phát triển bình thường được như bao bé cùng trang lứa khác, ta phải nhìn sâu vào em để thấy được em. Tôi thường làm như thế mỗi khi muốn hiểu một ai hay một việc gì đó, Với các em, tôi cũng để dành chút thì giờ của mình nhìn sâu vào mỗi em để thấy được tôi là các em bé bị mắc bệnh trầm cảm, đang đóng chặt cửa sổ tâm hồn mình lại vì sợ hãi hay bất cứ một lý do gì khác. Tôi thấy tôi là các em bé bị mắc bệnh trầm cảm, chọn cho mình một thế giới mờ tối mà các em cảm thấy đó ít nhất cũng an toàn, yên tĩnh, không bị ai quấy rầy. Các em đã từng tươi cười và vui sống như bao em bé cùng tuổi khác. Tôi thấy tôi hạnh phúc khi được bú những dòng sữa ấm và thơm nóng của mẹ mỗi khi bụng đói; tôi được Bố ru ngủ bằng những câu hát êm êm và đầm ấm; mỗi khi trái nắng chở trời, tôi ho, sốt là bố mẹ tôi lại lo lắng cho tôi,...nhưng bố mẹ tôi bận bán che thai nguyen, trà sen Tây Hồtrà thái nguyên ở xa ít khi về nhà.
 Tôi đã từng được quan tâm, được khóc cười như thế. Cơ mà thế giới màu hồng như trong chuyện cổ tích với những nàng công chúa không có kéo dài với tôi được lâu. Tôi không biết từ khi nào bố mẹ tôi hay quát tôi nữa, và không còn quan tâm tôi như trước. Tôi hay co dúm lại mỗi khi làm vỡ một cái cốc hay làm đổ bát cơm vì sợ mẹ đánh. Họ luôn bắt tôi phải làm thế này thế nọ, làm tôi thấy tôi bị tổn thương. Ngay cả lúc tôi ăn cơm hay ăn cháo, bố mẹ tôi cũng dục và la tôi ăn nhanh lên còn ngần ngờ gì nữa, không ai để ý là tôi đang xem màu trắng, màu hồng gì đang ở ngoài cửa. Nói chung là tôi thấy ngột quá, tôi thấy lạc lõng. Không ai chơi với tôi, tôi chỉ có một em búp bê màu hồng để tâm sự giãi bày ê a, tôi thấy lạc lõng trước thế giới ồn ào của người lớn. Bố mẹ tôi không còn thương tôi nữa. Có khi tôi nghĩ họ muốn tôi chết đi để được sống thảnh thơi. Tôi sợ bị la, bị quát lắm. Thỉnh thoảng tôi thèm được làm nũng mẹ tôi, cơ mà tôi sợ bà quát. Các bộ phận từ hai tay cho tới hàm răng tôi run lên bần bật mỗi khi bị bố tôi dơ tay lên để đánh. Thế giới gì mà nhạt nhẽo và toàn màu đen. Sao tôi lại sinh ra để bị khổ như thế này, ước chi có thể chui lại vào bụng của mẹ tôi, đỡ phải sống. Tôi chán mọi thứ, nhiều khi không muốn gặp bố mẹ tôi nữa.Nhiều khi tôi muốn la, hét lên thật to, cơ mà chắc cũng chẳng có ai nghe tôi nói gì cả. Ai đó ơi, Thượng Đế ơi, Chúa Trời ơi, nếu Người còn ở đó, con muốn có một chút ánh sáng.



Ai đó nghe em bé kêu cứu không?
 Tiếng kêu cứu bi thương mà không thành lời của em. Những chú chim ngừng hót, gió ngừng thổi. Những hạt giống tốt trong em đã không có cơ hội được nuôi dưỡng để phát triển. Sự la mắng hay đánh em chỉ là sự chút giận nơi người lớn, chứ đâu phải là đang dạy em.
"Thương cho roi cho vọt_Ghét cho ngọt cho bùi" mà các cụ ngày xưa căn dặn chúng ta đừng hiểu nhầm ý các Cụ; Các Cụ đâu bảo ta thương con là phải dùng roi vọt. Đó là công cụ bóp nghẹt tâm hồn con trẻ. Xin đừng la mắng ánh sáng, đừng la mắng niềm tin, đừng la mắng những con chim mùa xuân bé nhỏ.

Thứ Hai, 3 tháng 4, 2017

Gửi anh chị bán trà thái nguyên

Em cũng có một tuổi trẻ. Tuổi trẻ của em cũng giống như tuổi trẻ của bao thanh niên cùng trang lứa khác là có nguồn năng lượng đam mê và nhiệt huyết theo đuổi những thứ mình muốn, kể cả trong chuyện tỉnh yêu ở mức trên 200% năng lượng. Thích cái gì là muốn làm cái đó luôn, cho bằng được chứ không có chăn trở nghĩ suy nhiều. Nhiều khi em cảm thấy mệt mỏi với tuổi trẻ của em.

Hướng Trà- Đạo hay mở Trà Quán thật sự rất hay, em đã nghĩ em có thể học hỏi để tự tau ướp những loại trà hương dâng lên cúng Bụt, nơi đó sẽ là chốn đi về của nhiều người, sau một ngày làm việc căng thẳng… Cơ mà nhiều đêm em ngồi Thiền Trà thái nguyên một mình và tự hỏi:”Are you sure?” Em có thật sự chắc chắn sẽ đi theo hướng này chưa? “Em bé” trong em thật sự muốn gì? Ai là người Tri Kỷ của em trong cuộc hành trình đó?...
Em tự nhủ bản thân: Sống ở cảnh nào thì mình khoác trên mình bộ cánh đó, có khi khoác trên mình những bộ cánh lòe loẹt đủ sắc màu, có khi bình dị, khi màu nâu, có khi thì trần chuồng như nhộng… Cơ mà một người dù có sức đến mấy, đi giữa đất trời rộng lớn, sớm muộn gì cũng bị những cảnh đó lôi kéo và sụp ngã. Sức mấy mà đi được một mình. Em hay mơ về nơi có nhiều cây xanh, thảm lá mùa thu rực đỏ trải dài làm nệm, những tia nắng khéo sưởi ấm, những đám mây lơ lửng, cánh diều bay chập chờn, những cơn gió heo may thổi nâng mấy cọng tóc… Có lần trong em trào dâng niềm suy tư:”Em ở đây làm gì, giúp được gì cho ai, đôi khi cũng mệt mỏi khi bản tính ương nghạnh dâng lên, đi theo hướng Trà đạo đó nó cũng chỉ là hưởng thụ, giúp được gì cho ai. Muốn rong chơi vài năm ở ngoài, về nhà giúp được nhiều người hơn, dạy các cháu học, tư duy, tiếp xúc với đất mẹ, với chim.. Hay là em đi tu bây giờ, anh chị bạn bè đều có cuộc sống tốt rồi,hệ thống seo cũng coi như xong…”. Em không gạt bỏ suy tư đó, vẫn nhận diện nó. Rồi sau vài ngày, anh nói chuyện với chị mà không nhìn em, chị làm chè cứ làm ko nói gì với em; rồi chị bảo phải kìm nén nhiều thứ. Thế là em biết, đường em đi không có Tri Kỷ rồi. Nhiều khi em cũng thấy không thích những cái tính xấu của mình, để anh chị chịu đựng vậy, em cũng thấy tội. Em xin lỗi anh Chị. hị hị. Em cũng nghĩ phải để khoảng không gian cho anh chị.
Có lúc em đã hỏi: “Em là ai?”, “Em sẽ để lại gì?”, “Em để lại cho ai?”.  Em quán chiếu khi ngồi thiền, em thấy tổ tiên, ông bà, bố mẹ, anh chị, các cháu có sẵn hết trong em. Trong em có cả những tính xấu, những sự sợ hãi của ông bà, cha mẹ để lại. Trong kinh có dạy , sau khi chết, em không đem theo được thứ: tiền tài, gia sản, công danh…mà đem theo tất cả những nghiệp thân, khẩu, ý. Đó là sự tiếp nối của em. Những nghiệp đó nếu đẹp thì em đem theo cái đẹp, nếu xấu thì em đem theo cái xấu. Những điều em suy tư, nói năng và hành động không mất đi đâu cả, chúng tiếp nối em dài dài. Vì ngày nào mình cũng tư duy, nói năng, hành động. Đó là tác phẩm của em, là con của em, là chính em. Em luôn cố gắng khi nói, khi nghĩ và khi làm đều nói những lời đẹp nhất và hay nhất của em. Bởi Em ý thức là em đang hiến tặng chính em, em để lại chính em cho cuộc đời. Em luôn muốn để lại cái gì lành, đẹp và tốt và cố gắng không để lại những cái ích kỷ, xấu xa hẹp hòi. Vì nay sống một ngày, em mất đi một ngày, đời sống ngắn lại rồi.
Mấy ngày về nhà, ra vườn trông thấy mấy cây rau muống tím em vui lắm. Trước khi ngắt từng cây vào nấu, em chắp tay và xin cây. Cảm ơn cây đã nuôi sống em, sự sống của cây thật là một sự mầu nhiệm. Ở Hà Nội có khi phải bỏ cả mớ rau bị hỏng, em thấy tiếc lắm. Có khi em đã nhặt lại từng hạt mè đen của anh ăn bỏ sót cho vào mồm. hị hị. Được sống cùng đất mẹ, em rất hạnh phúc.

Hệ thống Seo cũng gần như hoàn tất. Em sẽ hoàn tất trong khoảng tháng nữa, rồi bàn giao lại cho anh chị. Còn quán ở Tây Hồ làm Trà ướp sen Tây Hồ, anh có thể tìm cửa hàng bán trà, , nếu cần thiết, không cần trà quán nữa. Em có thể trông một hai tháng đầu. Hoàn thành xong seo, khoảng tháng nữa, em về nhà ở khoảng tháng giúp chị Thùy học Excel rồi em đi Tu. Hihi. Rong chơi ở ngoài này một mình cũng mệt. Vào đó có tang thân cùng tu tập cho mien mật.

Thứ Hai, 27 tháng 3, 2017

Kỷ niệm đồi chè thái nguyên xưa

Đây là chỗ có hai cây Xoan, buộc cái tải vào làm võng đung đưa; bên kia là chỗ Bố hay cắm cọc buộc con trâu, ngày đó thấy Bố mang kéo ra cắt lông trâu, con thấy lạ hỏi, Bố bảo trâu lắm giận quá nên Bố cắt bớt lông; chỗ này có cây khế ngọt sai trĩu quả Bố trồng cà một vườn chè thái nguyên xanh tốt; đầu bếp có bụi tre già kẽo kẹt, nơi con gái hay đứng ngóng
 Bố đi làm đồng về; mảnh ruộng trước cửa nhà trồng đủ thứ cây theo mùa vụ, nào là lúa, ngô, lạc, khoai tây. ..còn nhớ nhất là khoảnh khắc được cùng chị Thùy trở thành người nông dân bừa ruộng với con Bò, hì hì, cái nhà tắm Bố và Anh xây giờ đã rạn nức...Tất cả khung cảnh đó giờ hầu như không còn nữa nhưng vẫn hiện rõ trong tầm trí còn gái.
 Ấy thế mà đã 11 năm xa Bố rồi Bố ạ! Con thấy nhớ gì những ngày xưa ấy. Giờ sờ trên mi con còn đọng vài giọt nước mát. 

Hái chè trên đồi chè trà thái nguyên Minh Cường


Chiều nay về nhà, con có lảng vảng lên đồng chơi. Trời lúc đó mờ mờ tối với khoảng không mát mẻ, cao rồng rộng. Xa xa có mấy Cô, Bác đang lùa trâu bò về. Những cây cỏ trên bờ ruộng gặp mưa xuân xanh mởn, đồi trà xưa giờ tươi xanh. Nhìn thấy cây cổ gà mà thuở nhỏ tụi con hãy lấy chơi chọi gà làm con bật cười. Mùi hương lúa thơm quá ạ! Những gợn bèo tấm ni ti trong ruộng lúa thân quen. Tiếng ếch ương kêu ra rả gọi mưa...
 Kỷ niệm đồi chè thái nguyên xưa gần gũi ấy đã rất lâu rồi con chưa được nghe, sao mà thấy yêu đến thế! Gặp một anh hàng xóm đang máy nước lúa, anh hỏi con câu quên thuộc : hôm nay đã được nghỉ học rồi hả em?
Giá mà cứ bé mãi như ngày xưa ấy, được Bố cõng đi chơi,được làm nũng anh chị. ..
Tản mạn: Trà Minh Cường 

Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2017

Thầy của Con!

Hà Nội, ngày đẹp trời!
Giờ là khoảng 9h tối, chắc Thầy đang đánh răng để chuẩn bị đi ngủ.
"Đánh răng và súc miệng
Cho sạch nghiệp nói năng
Miệng thơm lời chánh ngữ
Hoa nở tự vườn tâm".
Hê hê, Con vẫn thuộc bài Thầy à!. Có một xíu tiếp nối sự chăm chỉ của Thầy đây mà hì hì. Thầy ơi, Thầy khoe hộ con với Sư Cô Nghĩa Nghiêm là mỗi lần thái rau là con lại hay nhớ Sư Cô Nghĩa Nghiêm lắm ạ, con lại nở một nụ cười rất tươi; Sư Cô Nghĩa Nghiêm đã dạy con cách cầm dao:"Để ngón tay trỏ dọc theo con dao để tránh bị đứt tay". Hì Hì. Những bài học tưởng chừng như đơn giản mà nó đã theo con suốt thôi.
Thầy à, mỗi lần con bế tắc, không thông chuyện gì là con lại được gặp thầy; mà thần kỳ lắm, lần nào Thầy cũng cho con liều thuốc bắt đúng bệnh mà con đang mắc phải. Phải chăng là con thật sự rất may mắn và có nhiều phước đức đến thế!. Đợt vừa rồi, trước khi bước vào Diệu Trạm con đã buồn quá ạ! Thầy ơi, con đã chuẩn sẵn sàng tất cả mọi thứ, kể cả được sự đồng ý của anh chị để ra tết con có thể quay trở lại Diệu Trạm tu học. Cơ mà cái duyên của con lắc đầu, hình như nó muốn bảo con rằng:"Cần phải tu phước thêm nữa, vì đã tiêu hết phước được vào đó rồi". Huhu. Lý do là anh trai con làm ở Nhà nước, nếu con đi xuất gia theo Đạo của Sư Ông, anh trai con sẽ không thăng tiến được mà còn bị theo dõi nữa. Làm gì chứ ước mơ, lý tưởng của con lại làm ảnh hưởng tới sự nghiệp và niềm đam mê của anh trai, sao con làm được. Con đã nghĩ mình như một con chim, có khi phải dành cả cuộc đời để đi tìm cho mình một khu vườn có nhiều hoa thơm, trài ngọt; tìm được rồi mà con lại không thể bước vào, thật là uổng quá!, Con đã nấc lên rất lâu ạ! Ở khu vườn đó, có Thầy, có các huynh đệ cùng bước đi trên con đường hiểu và thương, có thể nói là con đã gặp được những người bạn tri kỷ mà ở đời có mấy người có thể trở thành tri kỷ của nhau; có khi có người cả đời chả tìm thấy cho mình một người bạn tri kỷ nào do thiếu phước duyên, hị hị. Đợt vừa rồi, con vào Đà Lạt 5 hôm, ý của con là lên Thiền Viện Trúc Lâm và tu ở đó, hị hị, nhưng mà con đã không dám bước chân vào, vì con không muốn mình lại lặp lại như ở trong Diệu Trạm, nên con đi chơi quanh các điểm Du lịch ở Đà Lạt rồi quay vào Sài Gòn chơi 3 hôm, sau con qua Hội An 3 hôm, rồi con ra Đà Nẵng vài ngày, sau đó quay về Hà Nội. Dù có lên rừng hay xuống biển rong chơi như vậy,nhưng trong lòng con  vẫn chưa ổn lắm ạ,con thấy có cái gì đó chưa thông. Sau đó vào Huế, con được gặp lại Thầy và các Huynh đệ, con đã vui sướng lắm!. Được ở trong đất Tổ linh thiên, con đã hưởng được năng lượng bình an ở đó Sư Cô à. Lá thư mà Thầy gửi cho con, làm con chợt tỉnh sau cơn mê dài. Hóa ra việc tu là những việc ngày nào cũng làm: đánh răng, rửa mặt, đi cầu tiên, ăn cơm...Dù ở chốn am mây hay chốn hồng trần không có quá là vấn đề lớn nhất, vấn đề là con có thật sự có mặt để tận hưởng những giây phút đó hay không Thầy nhỉ? Con đã thấy mắt con sáng hơn, lòng con bình yên lắm khi đọc những dòng Thầy gửi. Con đã luôn biết ơn về điều đó khi làm bất cứ việc gì có ý thức, trừ những lần làm không có mặt hehe.Con đã chăm ngồi thiền sáng tối, và chăm tận hưởng khi rửa mặt, đánh răng, lên xuống cầu thang, giây phút bên cạnh người thân...

Thầy ơi, con đã không lựa chọn kinh doanh theo hướng chạy theo tiền bạc, vật chất. Con để việc kinh doanh cho anh chị con. Chắc khoảng 1,2 tháng nữa, con sẽ mở Trà Quán ở Hồ Tây. Trà Quán này, để bán trà ướp sen và các loại trà hương. Con theo hướng Trà- Đạo vì con muốn được uống những ngụm mây trong trà hàng ngày và có thời gian nghiên cứu sâu vào Thiền tập, và Trà thái nguyên; Con sẽ tự tìm hiểu, học hỏi để ướp được những loại trà hương: Thủy Tiên, Hồng, Nhài, Bưởi... Con sẽ gửi Thầy loại che thai nguyen do tự tay con ướp hì hì. Con sẽ đi học thêm đàn ghita để tận hưởng những bài Thiền ca lắng đọng.
Chắc khoảng 30 tuổi con sẽ đi tu nếu không có duyên Vợ Chồng. hị hị. Con thích dành tình Thương Bụt hơn vì Thương Bụt là an toàn và bình yên nhất Sư Cô nhỉ? hì hì.
Chắc Sư Cô cũng sắp chuyển Tu Viện rùi. Con cũng không có chấp vào cái thân ngũ uẩn và vướng mắc vào đó, nhưng vào Diệu Trạm mà không thấy Thầy, con cũng xao xuyến lắm chứ bộ. Nhưng mà cũng giống như Sư Cô, dù Sư Cô đi tới bất cứ nơi đâu, con cũng biết là Thầy đang ở đó, vững chãi, kiên cường và làm chỗ dựa cho không biết bao nhiêu người như con,..và con biết một điều nữa là Thầy còn có ở trong con nữa. hị hị.
Hì hì, con xem video Đại Giới Đàn ở Làng Mai Thái Lan, con thấy Sư Cô ở trong đó và con được nuôi dưỡng nhiều lắm ạ!.
Con Trang Cười ^^

Thứ Năm, 23 tháng 3, 2017

Chiều Vắng

Thứ Bảy, 18 tháng 3, 2017

Chè Thái Nguyên ngày mưa gió

Thái Nguyên ngày mưa gió!
Gửi người thương của Mai ^^
(Người tri kỷ của Mai)

Chào bạn! Mặc dù chúng ta chưa nói chuyện với nhau bao giờ, nhưng tớ có duyên được biết bạn qua Mai, người thương của tớ.

Hì Hì, xin giới thiệu với bạn, tớ tên Trang. Mọi người hay gọi tớ là Trang Cười vì tớ rất hay cười, làm mọi người cười và rất ít khi giận người khác. Tớ là bạn của Mai cũng được vài năm rồi, cũng khá hợp nhau.
Đêm qua, ngoài trời mưa rả rich, một mình trong căn nhà vắng, tớ đã bất giác thấy bạn, và giờ muốn được tâm sự với bạn vài lời.
Bạn và Mai có hay tâm sự với nhau không? Tất nhiên là có rồi vì đã là tri kỷ của nhau thì niềm vui hay nỗi buồn của bạn ấy và của bạn là một cơ mà. Bạn có bao giờ thấy ghét Mai chưa? Nói thật lòng thì bạn ấy hay rượu chè, bạn bè, vô tâm nữa, nhiều lúc tớ cũng không thể yêu thương được. hị hị. Nhưng mà tớ biết, bạn là một người có tình thương lớn và lòng bao dung lớn thì những vụng về hay yếu kém của Mai bạn có thể ôm ấp được hết đúng không?.
Cho con được bày tỏ lòng biết ơn tới tổ tiên, ông bà cha mẹ, bạn bè và môi trường Mai đã sống ạ! Mọi người đã reo những hạt giống thiện và lành nơi Mai để giờ bạn ấy trở thành một cô gái khỏe khoắn, cởi mở và giàu lòng nhân ái. Bạn cũng phải công nhận với tớ điều đó đúng không?
Xã hội hiện giờ không vô tâm thì cái gì cũng cho vào đầu sẽ rất là khó sống. Nói như thế không có nghĩa là cái gì cũng vô tâm. Điều này mình cũng cần phải học hỏi nơi cậu ta. He he. Tường là điều xấu hóa ra lại tốt bạn nhỉ?

Mai có hay tâm sự với bạn về những nỗi niềm ưu tư hay buồn giận hay thổn thức với một anh chàng nào cho bạn nghe chưa?. Chắc là có rồi vì hai người đã là tri kỷ của nhau cơ mà. Bạn có khuyên bạn ý là những cảm xúc mừng vui hay buồn giận chỉ trào dâng lên trong khoảng 10s thôi, hãy hít sâu thở ra vài hơi là cảm xúc đó qua thôi. Vì mình không phải chỉ là cảm xúc đó, đừng chết vì một cảm xúc. Tớ thấy Mai nó có cách giải quyết là đi uống rượu bia với bạn bè hay nói chuyện với những người bạn, những cách đó bạn thấy sao?. Cũng đỡ hơn là ngồi một mình bị chìm đắm trong những cảm xúc đó nhỉ? Nhưng hình như đó là cách thức chạy trốn vì những cảm xúc vẫn còn ở đó.
Mai ra ở một mình, tớ đã rất lo lắng. Dù tớ biết là người thương của Mai, là bạn đó, có bản chất như cây đào, như con ong: vững chãi, thảnh thơi, nhưng tớ đã lo lắng vì đó là nhược điểm của tớ. Tớ đã nghĩ những người sống một mình thường là những người cô đơn giữa đám đông, ngột quá hoặc giả muốn sống chung với người yêu. Cô đơn giữa đám đông ra sống một mình thì nguy hiểm lắm vì càng có khoảng trống nhiều thì càng lạnh. Đôi khi sự tự do đơn giản là mình sắp xếp được thời gian cho công việc và thời gian cho mình một cách hợp lý. Chắc Mai không phải thế, hị hị. Tớ nhiều lúc lo như bà cụ ý. Chè thái nguyên ngon ở hà nội với bảng báo giá chè thái nguyên rẻ nhất trên toàn quốc.

Cảm ơn bạn vì đã là người thương của Mai.

 Giờ tớ không nói chuyện nhiều với Mai nữa vì sẽ gây sự dính mắc giữa hai đứa. Dù ở nơi khác chỗ Mai sống, nhưng tớ biết bạn có đó với Mai là tớ an tâm rồi. Rồi một ngày không xa, Mai sẽ quay về hỏi bạn:
“Lá gan của tôi ơi, em còn khỏe mạnh chứ? Chị xin lỗi vì đã quá vô tâm không có để ý đến em, chị hứa từ nay trở đi sẽ uống ít rượu bia và ăn ít đồ cay nóng lại”.
“Này trái tim của tôi ơi, em hay đập mạnh vì chị lắm phải không? Chị hay tức giận, hồi hộp, lo âu mà không nhớ ra em đang run rẩy làm việc cật lực, giờ chị sẽ bớt giận lại không làm em phải vất vả nữa”.
“Này đôi mắt của chị ơi! Xin lỗi em vì chị đã không nhận ra sự có mặt của em là một điều mầu nhiệm của cuộc sống, chị có thể nhìn rõ mặt những người thương, nhìn thấy trời xanh, mây trắng tuyệt diệu vô cùng thế mà chị lại hay xem máy tính, điện thoại để em mệt mỏi, giờ chị hứa là chị sẽ không xem điện thoại nếu không cần thiết và sẽ đi ngủ đúng giờ giấc”….
Tớ biết là bạn luôn tin Mai sẽ thủ thỉ với ban những điều như thế đơn giản vì hai bạn là một người vững chãi và thảnh thơi dù trong hoàn cảnh nào của cuộc sống.Giờ tớ cũng cần chăm sóc cái bạn tri kỷ trong tớ. Cảm ơn bạn vì cuộc nói chuyện ngắn này.

Thân ái: Trà Minh Cường

Sám Hối

Thứ Năm, 16 tháng 3, 2017

Tình Thương

Làm bất kể một nghề gì cũng cần phải có tầm và từ (tình thương), kể cả nghề bán chè thái nguyên cũng vậy. Nhận rõ điều đó, Trà Minh Cường luôn đề cao sự hiểu biết và tình cảm đối tác, anh chị em đồng nghiệp hòa thuận trong công ty. Nhất là khi chế biến các sản phẩm chè trà.
Làm trà thái nguyên với cả tấm lòng và rất hy vọng những người thưởng trà có nhiều an vui, hạnh phúc trong cuộc sống.
Tản mạn, Trà Minh Cường

Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017

Tâm sự với chàng trai

T muốn chia sẻ với Trinh chuyện này. Trinh biết sao t hay lảm nhảm với Trinh chuyện này, chuyện kia không, chỉ đơn giản là vì t thấy nói chuyện với Trinh rất an toàn, vui vẻ. Nên chuyện gì t cũng có thể kể và không thấy phải giấu diếm bất cứ thứ gì, kể cả niềm vui và nỗi buồn. T có thể chia sẻ chuyện của t với anh trai, Trinh, Thành và Toàn vì t biết họ hiểu t, thông cảm cho t, lắng nghe t, nên t đã coi họ là tri kỷ của mình. Cả đời có người còn không có cả một người tri kỷ, nên t thấy t rất hạnh phúc.

Lần trước, khi đưa quà mà Trinh không qua lấy, t đã rất buồn, hạt giống tự ái trong t lên cao lắm, t cứ nghĩ khi t được nghe mình có quà, là t đã rất sung sướng và tò mò xem món quà đó, Trinh không ra lấy t đã òa khóc, lúc đó t cảm thấy mình không được coi trọng, t thấy tủi thân…nói chung là t đã có một trận buồn rất lớn kể từ lúc từ chùa ở Huế về. Dù có an ủi là Trinh nó vô tâm sẵn nhưng t đã nức nở rất lâu. Giờ t kể được chuyện này, vì t đã vượt qua được nó, vì t đã nhớ ra bài học đầu tiên mà Sư Cô Thường Chiếu dạy t là phải biết “nhận”. Hôm đó là một buổi thiền trà, Sư Cô tặng t chiếc chén, t từ chối; Sư Cô bảo em hãy học cách “nhận đi”, vì khi mình nhận, nghĩa là mình đang cho; chị không thích ai, chị toàn tặng họ quà,sau đó chị đã rất vui. Lúc đó, t đã quên, lúc t mua cái đó, t đã hạnh phúc thế nào, còn người nhận có nhận được năng lượng đó không còn tùy ở họ; nếu mà mình muốn họ này nọ, là mình có mục đích rùi. Nên t hay tặng quà cho mọi người lắm, vì lúc t đang tặng là lúc t nhận những niềm vui, từ khâu  chọn quà. Hehe, nên nhân ngày 14/3 ngày tình nhân, t muốn gửi tới những người t thương những món quà mà, không có gửi được hết vì lỡ thương nhiều người quá, hị hị.
Anh, chị có lo lắng về chuyện muốn t có công việc có mức lương ổn định để sau này còn lập gia đình. Chị Trang Béo bảo t đi làm ngoài như chị ý để lấy kinh nghiệm. Nhưng t đã chia sẻ với anh trai là t không phải Hàn Tín hay Câu Tiễn âm thầm nhịn nhục mười năm để trả thù, t lựa chọn bán chè vì t có nhiều thời gian để tham thiền, để ở bên gia đình, các cháu, để chơi đàn, tập gym, vẽ vời, ngâm cứu về trà; tiền nào của ấy, làm chè không có lương nhiều như đi làm ngoài nhưng ko căng thẳng, lại được uống trà miễn phí, kết hợp trà với Đạo; t cũng ko có chút nào quan tâm tới chuyện chồng con, vì biết cuộc sống có mặt trong giây phút hiện tại, khi mình ăn, mình cười, mình chơi, mình làm đánh rang, rửa mặt,…tất cả được làm có ý thức, biết trân quý tất cả những điều kiện hạnh phúc quanh mình thế là tuyệt vời rồi, và đủ rồi, Cứ đòi hỏi này kia,ở nơi một người khác, lo lắng tìm người yêu thương thì mất đi cuộc sống, biết đâu mai có còn sống nữa không, của mình thì sẽ tới với mình, mà thế nào chả gặp; được uống trà miễn phí, bên cạnh người thân, gia đình, bạn bè, hạnh phúc quá đi với cuộc sống hiện tại; chơi đến năm 30 tuổi, duyên ck con không có thì đi tu, dù gì cũng thích đi tu mà. Anh t cười ha hả khi nghe t nói thế, có vẻ anh khá đồng tình hì hì. T thích có một cái Trà Thái Nguyên, nơi đó là nơi có vài cái bàn cho khách uống trà, có các loại trà hoa này, có cả một bộ sưu tập ấm này, có tiếng chuông này, nơi đó để khách có dịp ngồi tĩnh tâm, trở về với chính mình sau những giờ làm việc căng thẳng bên ngoài; đó là một hình thức của Thiền đi vào cuộc đời. Nhưng mà đó là cái sẽ  hướng tới để làm, còn không làm được cũng không sao cả, chưa đủ duyên. Cứ nghĩ tới mở Trà Quán ở Hồ Tây cũng thế, địa điểm chưa được như ý vì có thể mất tới 2 năm mới ổn định, cũng mỉm cười, hì hì, càng có thời gian cho mình hoàn thiện các kỹ năng từ ướp các loại hoa, đến cách pha trà, cũng như thiền trà hay đàn sáo.
Thiền đơn giản lắm, chỉ là khi đánh rang biết mình đang đánh răng, khi cười biết mình đang cười, khi rửa bát biết mình đang rửa bát… đó là cuộc sống hang ngày, khi t thêu hay vẽ, đó cũng là thiền, trong công việc cũng thế, chỉ cần Trinh chú ý tới công việc, đó cũng là thiền, đưa tới định, định là sự chú tâm, từ chú tâm có những sáng tạo và tư duy phát sinh,những cái thấy mới và đúng đắn, đó là tuệ. Khi có sự chú tâm là có thiên thần bảo hộ rồi, không còn hay quên hay mắc sai lầm gì nữa, hay bị lừa hay đâm vào tệ nạn nữa. Đó là con đường Duy nhất đưa tới việc thay đổi số mệnh. Số mệnh của từng người đã được định sẵn rùi,nhưng ta có thể thay đổi nhờ có thiền. Chữ duyên có thể thay đổi nhờ thiền đấy. hì hì, giờ không còn là tùy duyên nữa. Thúy Kiều số khổ một phần cũng vì nàng thích đánh đàn bầu, đó là loại đàn sầu, khóc than bi thiết từ nhỏ, nên những hạt giống sầu đau bị tới tẩm từ nhỏ; nên thức ăn quan trọng lắm, những thứ ta ăn vào, nghe thấy, nói cười, xúc chạm, hãy chọn lọc nhé!.

Giờ nghĩ chuyện nói câu yêu đương, những câu “có cánh”, thỉnh thoảng cũng muốn nghe lắm chứ, hehe. ĐÙa đấy. Thật ra thì t biết quan sát, biết lắng nghe, ở xa thì những ai t thương, là t chú ý tới giọng nói và thói quen của người ấy, ví như hôm nào Trinh ko sử dụng face vài giờ buổi tối là t biết Trinh đi uống bia, hay gì đó,…lúc đầu t có thở dài, nhưng sau thấy mấy tấm ảnh Trinh cười tươi lắm, t thấy trong t cũng bình an. T biết, chỉ cần t bình an, các bạn của t cũng bình an. Trinh không thể chia sẻ được niềm vui, nỗi buồn hay những cảm xúc với t, điều đó nghĩa là nên tìm một người mà Trinh thấy an tâm như t thấy an tâm với những người tri kỷ của t. hị hị. Nên tìm người cùng ngành ý, như con Pồ trước thì mọi thứ sẽ dễ dàng và thuận lợi. Có thứ này rất hay, đó là khi ta sống được trong hiện tại, khi ta đang tiếp xúc được với quá khứ và tương lai, vì hiện tại làm lên tương lai, hiện tại mà không sống có hạnh phúc được, khi mua được cái nhà to thì cũng không có hạnh phúc vì lại muốn cái oto hay gì đó, chạy như thế thì nhìn lại đã già, lãng quên không ngửi thấy mùi hoa bười, nghe tiếng chim, nhìn thấy mặt người thương, các cháu của mình lớn thế nào, không được ăn chuối chin cây, ăn xôi nếp một mẹ nấu, ….thiệt thòi lắm ý. Hì hì. 
Cảm ơn vì t đã có một người bạn thân như Trinh, t còn làm nhảm nhiều he he.
Tản mạn: Trà Thái Nguyên Minh Cường

Thứ Năm, 9 tháng 3, 2017

Hì hì, Chào anh trai bán trà thái nguyên!

Thái Nguyên ngày 2/3/2017
Hì hì, Chào anh trai bán trà thái nguyên!
Em được đi chơi hơn hai tuần vừa rồi cũng nhiều điều vui lắm anh ạ!. Giờ em muốn nhìn lại mình và muốn chia sẻ những điều này với anh trai của em.
Đầu tiên, là lời bày tỏ lòng biết ơn của em với anh. Em lớn khôn và sống được hài hòa như ngày hôm nay là nhờ có anh, công của anh là lớn nhất, hị hị. Em cảm ơn anh nhiều lắm!.
Em chưa bao giờ phô với anh về ước muốn của em. Thực ra thì em thích một cuộc sống bình dị, có nhiều cây cối xung quanh nhà để được sống hài hòa với thiên nhiên, ngày ngày đi thả trâu, no nê tắm nắng, ngả mình vào những bãi cỏ xanh ngắm hoàng hôn và bình minh buổi sớm, thả diều và nghe tiếng sáo thổi. Nghe thấy an nhàn quá đúng không anh? Hì hì. Còn sở thích duy nhất của em là được về nhà, mỗi khi cảm thấy căng thẳng hay ngột ngạt là em lại hay về nhà là vì thế ạ! Về nhà em được chạy đua với mấy đứa cháu, ngắm nhìn khoảng trời cao rồng rộng với mấy cánh diều lửng lơ trên nền trời xanh cao. Vì điều này mà có lúc, em không chịu nổi đã thốt ra một hai câu vô lễ với chị Dâu. Nói ra em cũng thấy day dứt lắm nhưng em rất bức bối vì mỗi lần về quê là chị tỏ ra khó chịu, này nọ. Giờ chắc là bình thưởng rồi anh ạ! Hì. Em cũng biết là em về hơi nhiều, nhưng ở dưới này nhiều khi em thấy ngột quá và vì em có mỗi cái sở thích đó thì tội gì không về, nhiều người muốn về nhà còn chằng được hì hì.




Mấy ngày ở Đà Lạt, em buồn quá! Lúc xuống sân bay, em cũng mua bản đồ du lịch Đà Lạt để đi du lịch vài nơi, sau đó mới vào Thiền Viện Trúc Lâm. Thật ra thì em đã chuẩn bị mọi thứ, đã sẵn sàng để vào Huế xuất gia. Em cũng đã nói với anh rồi, thứ tình thương trong đó tuyệt vời lắm. Thứ tình thương đó vượt qua tất cả những khái niệm giữa ta và người, không còn kỳ thị, lưỡng nguyên, không còn có anh và em vì trong anh đã có em. Khi nếm được hương vị của thứ đó rồi, thì tình thương của trai gái như đối với tình yêu của em với một người con trai nào đó, nó được đồng hóa với tình thương dành cho các cháu, tình thương dành cho anh chị và cho mọi người chung quanh.Em không còn bị vường mắc, bị kẹt, bị mất tự do và đau khổ như trước nữa.
Ở trong Huế, Tăng thân không nhận người bị nhiễm Viêm Gan B vì tang thân phải luân chuyển 46 quốc gia trên thế giới. Các Tổ có dạy: Nếu tìm được nơi có Thầy giỏi, có pháp để tu, có nơi ăn chốn ở thì tìm mọi cách để được ở lại tu tập. Thật ra thì em cũng lách luật được, luật đó chả qua chỉ là cái pháp. Lần trước em nhờ chú Thọ xin cho được phiếu khám sức khỏe không bị Viêm Gan B, nhưng lần này không xin được, em định nhờ Hậu đi xét nghiệm cho; những sau biết thêm được thông tin:”anh không thăng tiens được nếu em xuất gia theo đạo của Thầy.” Em nghĩ cái duyên của mình không đủ để ở nơi đó. Em đã khóc rất nhiều. Em nghĩ: một con chim, có khi phải dành cả đời mình để đi tìm một khu vườn có hoa thơm quả ngọt, em tìm được khu vườn đó rồi mà không vào thì uổng quá!. Cuộc đời mỗi người đi tìm cho mình những người bạn tri kỷ, có người gặp rất nhiều người bạn tri kỷ, có người thì không gặp được một người bạn tri kỷ nào vì thiếu phước duyên, gặp được một người bạn tri kỷ là rất may mắn. Ở nơi đó em có Thầy, có các huynh đệ có cùng lý tưởng cùng đi trên con đường hiểu và thương. Em nghĩ hai vợ chồng nếu chỉ lo cơm áo, gạo, tiên, và chuyện tình cảm thôi thì chưa đủ, hai vợ chồng nên có cùng một lý tưởng, có chung một giấc mơ, để sáng cho nhau niềm vui, chiều cho nhau niềm vui, hai người có đủ khả năng để hiểu nhau và thông cảm cho nhau, cùng nhau vượt qua những thử thách của cuộc sống.
“Khó nhất tu nhà, khó hai tu chợ, khó bat u chùa”. Em chưa bước chân vào thiền Viện Trúc Lâm vì em biết em bước chân vào đó thế nào em cũng mê như mê Diệu Trạm ở Huế vậy. Nhưng giờ hết khổ đau rồi, còn hệ thống Seo trà thái nguyên ở ngoài nữa, tu them 3, 4 năm ở ngoài, khoảng 30 tuổi, nếu còn muốn đi tu em sẽ vào đó hì hì.site: https://cheviet.vn/



Thứ Hai, 6 tháng 3, 2017

Trang Cười thương mến!

Diệu Trạm ngày đẹp trời,
Trang Cười thương mến!
Chỉ viết cái tên thôi mà cũng đã khiến ta phải mỉm miệng nở một nụ hàm tiếu rồi Trang nhỉ!
Thế là cái tên này là một công án thiền nhắc nhở ta về với những điều kiện hạnh phúc trong hiện tại đấy! Chà chà! Ghê ta!
Gặp lại “người xưa” (em xưa) vẫn thấy nơi em sự tươi mát của một dòng suối nhỏ chảy ra từ ca nguyên xanh kia! Vậy là ta mừng trong long nhiều lắm!
Chắc hẳn dù bụi trần có lấm áo nâu kia, nhưng hạt bồ đề (lý tưởng của hiểu và thương) vẫn đang đâm chồi nảy lộc và màu áo nâu của em đã đi vào đời để sống hạnh phúc và làm chốn bình an cho biết bao người.
Khi ta có ngọn lửa của ước mơ, của lý tưởng tuổi trẻ cống hiến phụng sự trong tay thì dù là ở chốn bụi hồng hay chốn am mây, ta đều có thể sống chọn vẹn, hạnh phúc với chính ta và với những người ta đã nguyện thương yêu.
Tuy rằng biển khơi cũng đôi lần dậy song, nhưng càng bão tố, càng mịt mùng, càng khó khan khổ đau bao nhiêu thì ta càng cần quay về với những sự thực tập đơn giản và càng cần phải yên bấy nhiêu em nhé!. Mình có “lặng”mình mới “lắng” và mình mới có thể thật sự “nghe” được người thầy và người bạn tri kỷ trong mình bấy nhiêu em nhé!.
Làm sao mình có thể trở thành Tri Kỷ của chính mình thì mình mới có thể trở thành Tri kỷ của người mình thương được, Trang nhỉ!.

Chỉ cần ta uống một ngụm mây trong chè thái nguyên, bằng tất cả sự có mặt và lắng yên của ta, ta mới có thể thưởng thức hết vẻ đẹp của Trà và của Trời Đất, của chính ta.
Uống trà mình sẽ uống cả đời, cũng như công việc mình sẽ làm ngàn đời. Thì hôm nay đây, ta nguyện ngồi xuống, có mặt hoàn toàn trong phút giây hiện tại để cảm nhận ly Trà thái nguyên đang có mặt trong tay. Công việc hay cuộc sống vẫn theo một dòng chảy như thế em nhé!. Trong chùa hay ở ngoài thì mình cũng rửa bát, đánh rang, giặt đồ… cả đời mà. Có khác chăng là mình có thật sự có mặt và tận hưởng giây phút đó hay không hay là để cho những dòng suy tư cuốn mình trôi dạt theo tháng, ngày.
Chị tin là với vốn liếng của bố mẹ, ông bà, tổ tiên tâm linh và huyết thống đã để lại cho em, cùng với ước mơ và lý tưởng của mình, em sẽ dần dần áp dụng thành công những gì mà em đã được trao truyền và em còn có thể chia sẻ cho nhiều người khác những gì mà em đã thành tựu nữa.
Chị rất thích câu:” Con có lý tưởng, con có tuổi trẻ. Con có niềm vui sống.”
Em vào đây mà chị em mình chưa có dịp nói chuyện nhiều, nhưng những người bạn thì vẫn luôn ý thức về sự có mặt của nhau dù không nói một lời.
Trân quý khi thấy em và ngay cả khi không thấy em ở đây, chị vẫn biết rằng em đang “ở đó” vững chãi và kiên cường.
Cho chị gửi lời hỏi thăm tới bà nội, anh chị em!
Tặng cả nhà một câu:”Bàn tay con chắp lại, nguyện cầu cho gia đình mãi mãi hòa thuận, thương yêu.”
Thương: Chị Trăng Thường Chiếu


Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2017

Gửi Sư Cô,

Con chào Sư Cô ạ! Con tên là Nguyễn Thị Trang, năm nay con 24 tuổi, quê con ở Thái Nguyên, nơi có những đồi chè thái nguyên xanh mướt.
Con được biết đến Sư Ông và Làng Mai nhờ anh trai con. Con nhớ là hôm đó vào ngày sinh nhật con, anh trai con có tặng con một cuốn sách:"Bông hồng cài áo" của Sư Ông, đọc cuốn sách đó con đã rất thích và con đã tìm sách của Sư ông mua và đọc ạ!. Rồi con có duyên biết đến trang http://langmai.org/, hàng ngày con hay vào trang đó nghe pháp thoại và hay đọc sách của Thầy. Dần dần, những cơn mưa pháp đã tưới tẩm những hạt giống thích tu trong con và con đã phát nguyện xin đi tu vào năm ngoái. Gia đình con có ba anh em, mẹ con bỏ đi lúc con ba tháng tuổi, con sống với bố con, đến năm lớp 9 thì bố lâm bệnh nặng rồi qua đời. Hiện tại con sống với bà nội 92 tuổi và gia đình anh trai con. Con vừa mới học xong đại học công nghệ thông tin và truyền thông vào năm ngoái và hiện đang giúp anh chị con bán chè thái nguyên ở dưới Hà Nội.
Chí nguyện xuất gia đã thôi thúc con và con tìm tới Ni Xá Diệu Trạm vào hôm qua ạ!. Con đi xe Khách từ 5h chiều hôm qua tới 5h30 sáng hôm nay con mới vào tới Huế, đây là lần đầu tiên con đi xa như vậy a!. Con đã sang chùa Từ Hiếu để tham quan, rồi khoảng 8h sáng con qua Diệu Trạm.
Ban đầu, đối với con mọi thứ đều khá lạ lẫm ạ! Nhưng con thích quang cảnh khí hậu và đồi thông nơi đây lắm, khác hẳn với phố phường Hà Nội đông đúc ạ!.
Bữa cơm đầu được ăn với đại chúng con thấy rất hạnh phúc. Con không còn phải vội vã khi ăn cơm và có thể thưởng thức thức ăn một cách trọn vẹn. Câc bạn tập sự, cư sĩ ở Ni xá cũng rất thân thiện ạ!.
Nhưng con đã nói với anh chị là con chỉ vào đây vài tháng, sau đó trở về giúp anh chị con bán chè thái nguyên. Nhưng khi tới đây, dù chỉ có hơn một ngày con lại rất muốn được xuất gia.
Dù con chưa được gặp Sư Cô hướng dẫn, thấy các bạn viết Sổ Công Phu con cũng bắt chước ạ! Tới giờ đi công phu rồi ạ, con chào Sư Cô ạ! Con rất vui được gặp Sư Cô ạ!