About

Thứ Hai, 27 tháng 3, 2017

Kỷ niệm đồi chè thái nguyên xưa

Đây là chỗ có hai cây Xoan, buộc cái tải vào làm võng đung đưa; bên kia là chỗ Bố hay cắm cọc buộc con trâu, ngày đó thấy Bố mang kéo ra cắt lông trâu, con thấy lạ hỏi, Bố bảo trâu lắm giận quá nên Bố cắt bớt lông; chỗ này có cây khế ngọt sai trĩu quả Bố trồng cà một vườn chè thái nguyên xanh tốt; đầu bếp có bụi tre già kẽo kẹt, nơi con gái hay đứng ngóng
 Bố đi làm đồng về; mảnh ruộng trước cửa nhà trồng đủ thứ cây theo mùa vụ, nào là lúa, ngô, lạc, khoai tây. ..còn nhớ nhất là khoảnh khắc được cùng chị Thùy trở thành người nông dân bừa ruộng với con Bò, hì hì, cái nhà tắm Bố và Anh xây giờ đã rạn nức...Tất cả khung cảnh đó giờ hầu như không còn nữa nhưng vẫn hiện rõ trong tầm trí còn gái.
 Ấy thế mà đã 11 năm xa Bố rồi Bố ạ! Con thấy nhớ gì những ngày xưa ấy. Giờ sờ trên mi con còn đọng vài giọt nước mát. 

Hái chè trên đồi chè trà thái nguyên Minh Cường


Chiều nay về nhà, con có lảng vảng lên đồng chơi. Trời lúc đó mờ mờ tối với khoảng không mát mẻ, cao rồng rộng. Xa xa có mấy Cô, Bác đang lùa trâu bò về. Những cây cỏ trên bờ ruộng gặp mưa xuân xanh mởn, đồi trà xưa giờ tươi xanh. Nhìn thấy cây cổ gà mà thuở nhỏ tụi con hãy lấy chơi chọi gà làm con bật cười. Mùi hương lúa thơm quá ạ! Những gợn bèo tấm ni ti trong ruộng lúa thân quen. Tiếng ếch ương kêu ra rả gọi mưa...
 Kỷ niệm đồi chè thái nguyên xưa gần gũi ấy đã rất lâu rồi con chưa được nghe, sao mà thấy yêu đến thế! Gặp một anh hàng xóm đang máy nước lúa, anh hỏi con câu quên thuộc : hôm nay đã được nghỉ học rồi hả em?
Giá mà cứ bé mãi như ngày xưa ấy, được Bố cõng đi chơi,được làm nũng anh chị. ..
Tản mạn: Trà Minh Cường 

Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2017

Thầy của Con!

Hà Nội, ngày đẹp trời!
Giờ là khoảng 9h tối, chắc Thầy đang đánh răng để chuẩn bị đi ngủ.
"Đánh răng và súc miệng
Cho sạch nghiệp nói năng
Miệng thơm lời chánh ngữ
Hoa nở tự vườn tâm".
Hê hê, Con vẫn thuộc bài Thầy à!. Có một xíu tiếp nối sự chăm chỉ của Thầy đây mà hì hì. Thầy ơi, Thầy khoe hộ con với Sư Cô Nghĩa Nghiêm là mỗi lần thái rau là con lại hay nhớ Sư Cô Nghĩa Nghiêm lắm ạ, con lại nở một nụ cười rất tươi; Sư Cô Nghĩa Nghiêm đã dạy con cách cầm dao:"Để ngón tay trỏ dọc theo con dao để tránh bị đứt tay". Hì Hì. Những bài học tưởng chừng như đơn giản mà nó đã theo con suốt thôi.
Thầy à, mỗi lần con bế tắc, không thông chuyện gì là con lại được gặp thầy; mà thần kỳ lắm, lần nào Thầy cũng cho con liều thuốc bắt đúng bệnh mà con đang mắc phải. Phải chăng là con thật sự rất may mắn và có nhiều phước đức đến thế!. Đợt vừa rồi, trước khi bước vào Diệu Trạm con đã buồn quá ạ! Thầy ơi, con đã chuẩn sẵn sàng tất cả mọi thứ, kể cả được sự đồng ý của anh chị để ra tết con có thể quay trở lại Diệu Trạm tu học. Cơ mà cái duyên của con lắc đầu, hình như nó muốn bảo con rằng:"Cần phải tu phước thêm nữa, vì đã tiêu hết phước được vào đó rồi". Huhu. Lý do là anh trai con làm ở Nhà nước, nếu con đi xuất gia theo Đạo của Sư Ông, anh trai con sẽ không thăng tiến được mà còn bị theo dõi nữa. Làm gì chứ ước mơ, lý tưởng của con lại làm ảnh hưởng tới sự nghiệp và niềm đam mê của anh trai, sao con làm được. Con đã nghĩ mình như một con chim, có khi phải dành cả cuộc đời để đi tìm cho mình một khu vườn có nhiều hoa thơm, trài ngọt; tìm được rồi mà con lại không thể bước vào, thật là uổng quá!, Con đã nấc lên rất lâu ạ! Ở khu vườn đó, có Thầy, có các huynh đệ cùng bước đi trên con đường hiểu và thương, có thể nói là con đã gặp được những người bạn tri kỷ mà ở đời có mấy người có thể trở thành tri kỷ của nhau; có khi có người cả đời chả tìm thấy cho mình một người bạn tri kỷ nào do thiếu phước duyên, hị hị. Đợt vừa rồi, con vào Đà Lạt 5 hôm, ý của con là lên Thiền Viện Trúc Lâm và tu ở đó, hị hị, nhưng mà con đã không dám bước chân vào, vì con không muốn mình lại lặp lại như ở trong Diệu Trạm, nên con đi chơi quanh các điểm Du lịch ở Đà Lạt rồi quay vào Sài Gòn chơi 3 hôm, sau con qua Hội An 3 hôm, rồi con ra Đà Nẵng vài ngày, sau đó quay về Hà Nội. Dù có lên rừng hay xuống biển rong chơi như vậy,nhưng trong lòng con  vẫn chưa ổn lắm ạ,con thấy có cái gì đó chưa thông. Sau đó vào Huế, con được gặp lại Thầy và các Huynh đệ, con đã vui sướng lắm!. Được ở trong đất Tổ linh thiên, con đã hưởng được năng lượng bình an ở đó Sư Cô à. Lá thư mà Thầy gửi cho con, làm con chợt tỉnh sau cơn mê dài. Hóa ra việc tu là những việc ngày nào cũng làm: đánh răng, rửa mặt, đi cầu tiên, ăn cơm...Dù ở chốn am mây hay chốn hồng trần không có quá là vấn đề lớn nhất, vấn đề là con có thật sự có mặt để tận hưởng những giây phút đó hay không Thầy nhỉ? Con đã thấy mắt con sáng hơn, lòng con bình yên lắm khi đọc những dòng Thầy gửi. Con đã luôn biết ơn về điều đó khi làm bất cứ việc gì có ý thức, trừ những lần làm không có mặt hehe.Con đã chăm ngồi thiền sáng tối, và chăm tận hưởng khi rửa mặt, đánh răng, lên xuống cầu thang, giây phút bên cạnh người thân...

Thầy ơi, con đã không lựa chọn kinh doanh theo hướng chạy theo tiền bạc, vật chất. Con để việc kinh doanh cho anh chị con. Chắc khoảng 1,2 tháng nữa, con sẽ mở Trà Quán ở Hồ Tây. Trà Quán này, để bán trà ướp sen và các loại trà hương. Con theo hướng Trà- Đạo vì con muốn được uống những ngụm mây trong trà hàng ngày và có thời gian nghiên cứu sâu vào Thiền tập, và Trà thái nguyên; Con sẽ tự tìm hiểu, học hỏi để ướp được những loại trà hương: Thủy Tiên, Hồng, Nhài, Bưởi... Con sẽ gửi Thầy loại che thai nguyen do tự tay con ướp hì hì. Con sẽ đi học thêm đàn ghita để tận hưởng những bài Thiền ca lắng đọng.
Chắc khoảng 30 tuổi con sẽ đi tu nếu không có duyên Vợ Chồng. hị hị. Con thích dành tình Thương Bụt hơn vì Thương Bụt là an toàn và bình yên nhất Sư Cô nhỉ? hì hì.
Chắc Sư Cô cũng sắp chuyển Tu Viện rùi. Con cũng không có chấp vào cái thân ngũ uẩn và vướng mắc vào đó, nhưng vào Diệu Trạm mà không thấy Thầy, con cũng xao xuyến lắm chứ bộ. Nhưng mà cũng giống như Sư Cô, dù Sư Cô đi tới bất cứ nơi đâu, con cũng biết là Thầy đang ở đó, vững chãi, kiên cường và làm chỗ dựa cho không biết bao nhiêu người như con,..và con biết một điều nữa là Thầy còn có ở trong con nữa. hị hị.
Hì hì, con xem video Đại Giới Đàn ở Làng Mai Thái Lan, con thấy Sư Cô ở trong đó và con được nuôi dưỡng nhiều lắm ạ!.
Con Trang Cười ^^

Thứ Năm, 23 tháng 3, 2017

Chiều Vắng

Thứ Bảy, 18 tháng 3, 2017

Chè Thái Nguyên ngày mưa gió

Thái Nguyên ngày mưa gió!
Gửi người thương của Mai ^^
(Người tri kỷ của Mai)

Chào bạn! Mặc dù chúng ta chưa nói chuyện với nhau bao giờ, nhưng tớ có duyên được biết bạn qua Mai, người thương của tớ.

Hì Hì, xin giới thiệu với bạn, tớ tên Trang. Mọi người hay gọi tớ là Trang Cười vì tớ rất hay cười, làm mọi người cười và rất ít khi giận người khác. Tớ là bạn của Mai cũng được vài năm rồi, cũng khá hợp nhau.
Đêm qua, ngoài trời mưa rả rich, một mình trong căn nhà vắng, tớ đã bất giác thấy bạn, và giờ muốn được tâm sự với bạn vài lời.
Bạn và Mai có hay tâm sự với nhau không? Tất nhiên là có rồi vì đã là tri kỷ của nhau thì niềm vui hay nỗi buồn của bạn ấy và của bạn là một cơ mà. Bạn có bao giờ thấy ghét Mai chưa? Nói thật lòng thì bạn ấy hay rượu chè, bạn bè, vô tâm nữa, nhiều lúc tớ cũng không thể yêu thương được. hị hị. Nhưng mà tớ biết, bạn là một người có tình thương lớn và lòng bao dung lớn thì những vụng về hay yếu kém của Mai bạn có thể ôm ấp được hết đúng không?.
Cho con được bày tỏ lòng biết ơn tới tổ tiên, ông bà cha mẹ, bạn bè và môi trường Mai đã sống ạ! Mọi người đã reo những hạt giống thiện và lành nơi Mai để giờ bạn ấy trở thành một cô gái khỏe khoắn, cởi mở và giàu lòng nhân ái. Bạn cũng phải công nhận với tớ điều đó đúng không?
Xã hội hiện giờ không vô tâm thì cái gì cũng cho vào đầu sẽ rất là khó sống. Nói như thế không có nghĩa là cái gì cũng vô tâm. Điều này mình cũng cần phải học hỏi nơi cậu ta. He he. Tường là điều xấu hóa ra lại tốt bạn nhỉ?

Mai có hay tâm sự với bạn về những nỗi niềm ưu tư hay buồn giận hay thổn thức với một anh chàng nào cho bạn nghe chưa?. Chắc là có rồi vì hai người đã là tri kỷ của nhau cơ mà. Bạn có khuyên bạn ý là những cảm xúc mừng vui hay buồn giận chỉ trào dâng lên trong khoảng 10s thôi, hãy hít sâu thở ra vài hơi là cảm xúc đó qua thôi. Vì mình không phải chỉ là cảm xúc đó, đừng chết vì một cảm xúc. Tớ thấy Mai nó có cách giải quyết là đi uống rượu bia với bạn bè hay nói chuyện với những người bạn, những cách đó bạn thấy sao?. Cũng đỡ hơn là ngồi một mình bị chìm đắm trong những cảm xúc đó nhỉ? Nhưng hình như đó là cách thức chạy trốn vì những cảm xúc vẫn còn ở đó.
Mai ra ở một mình, tớ đã rất lo lắng. Dù tớ biết là người thương của Mai, là bạn đó, có bản chất như cây đào, như con ong: vững chãi, thảnh thơi, nhưng tớ đã lo lắng vì đó là nhược điểm của tớ. Tớ đã nghĩ những người sống một mình thường là những người cô đơn giữa đám đông, ngột quá hoặc giả muốn sống chung với người yêu. Cô đơn giữa đám đông ra sống một mình thì nguy hiểm lắm vì càng có khoảng trống nhiều thì càng lạnh. Đôi khi sự tự do đơn giản là mình sắp xếp được thời gian cho công việc và thời gian cho mình một cách hợp lý. Chắc Mai không phải thế, hị hị. Tớ nhiều lúc lo như bà cụ ý. Chè thái nguyên ngon ở hà nội với bảng báo giá chè thái nguyên rẻ nhất trên toàn quốc.

Cảm ơn bạn vì đã là người thương của Mai.

 Giờ tớ không nói chuyện nhiều với Mai nữa vì sẽ gây sự dính mắc giữa hai đứa. Dù ở nơi khác chỗ Mai sống, nhưng tớ biết bạn có đó với Mai là tớ an tâm rồi. Rồi một ngày không xa, Mai sẽ quay về hỏi bạn:
“Lá gan của tôi ơi, em còn khỏe mạnh chứ? Chị xin lỗi vì đã quá vô tâm không có để ý đến em, chị hứa từ nay trở đi sẽ uống ít rượu bia và ăn ít đồ cay nóng lại”.
“Này trái tim của tôi ơi, em hay đập mạnh vì chị lắm phải không? Chị hay tức giận, hồi hộp, lo âu mà không nhớ ra em đang run rẩy làm việc cật lực, giờ chị sẽ bớt giận lại không làm em phải vất vả nữa”.
“Này đôi mắt của chị ơi! Xin lỗi em vì chị đã không nhận ra sự có mặt của em là một điều mầu nhiệm của cuộc sống, chị có thể nhìn rõ mặt những người thương, nhìn thấy trời xanh, mây trắng tuyệt diệu vô cùng thế mà chị lại hay xem máy tính, điện thoại để em mệt mỏi, giờ chị hứa là chị sẽ không xem điện thoại nếu không cần thiết và sẽ đi ngủ đúng giờ giấc”….
Tớ biết là bạn luôn tin Mai sẽ thủ thỉ với ban những điều như thế đơn giản vì hai bạn là một người vững chãi và thảnh thơi dù trong hoàn cảnh nào của cuộc sống.Giờ tớ cũng cần chăm sóc cái bạn tri kỷ trong tớ. Cảm ơn bạn vì cuộc nói chuyện ngắn này.

Thân ái: Trà Minh Cường

Sám Hối

Thứ Năm, 16 tháng 3, 2017

Tình Thương

Làm bất kể một nghề gì cũng cần phải có tầm và từ (tình thương), kể cả nghề bán chè thái nguyên cũng vậy. Nhận rõ điều đó, Trà Minh Cường luôn đề cao sự hiểu biết và tình cảm đối tác, anh chị em đồng nghiệp hòa thuận trong công ty. Nhất là khi chế biến các sản phẩm chè trà.
Làm trà thái nguyên với cả tấm lòng và rất hy vọng những người thưởng trà có nhiều an vui, hạnh phúc trong cuộc sống.
Tản mạn, Trà Minh Cường

Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017

Tâm sự với chàng trai

T muốn chia sẻ với Trinh chuyện này. Trinh biết sao t hay lảm nhảm với Trinh chuyện này, chuyện kia không, chỉ đơn giản là vì t thấy nói chuyện với Trinh rất an toàn, vui vẻ. Nên chuyện gì t cũng có thể kể và không thấy phải giấu diếm bất cứ thứ gì, kể cả niềm vui và nỗi buồn. T có thể chia sẻ chuyện của t với anh trai, Trinh, Thành và Toàn vì t biết họ hiểu t, thông cảm cho t, lắng nghe t, nên t đã coi họ là tri kỷ của mình. Cả đời có người còn không có cả một người tri kỷ, nên t thấy t rất hạnh phúc.

Lần trước, khi đưa quà mà Trinh không qua lấy, t đã rất buồn, hạt giống tự ái trong t lên cao lắm, t cứ nghĩ khi t được nghe mình có quà, là t đã rất sung sướng và tò mò xem món quà đó, Trinh không ra lấy t đã òa khóc, lúc đó t cảm thấy mình không được coi trọng, t thấy tủi thân…nói chung là t đã có một trận buồn rất lớn kể từ lúc từ chùa ở Huế về. Dù có an ủi là Trinh nó vô tâm sẵn nhưng t đã nức nở rất lâu. Giờ t kể được chuyện này, vì t đã vượt qua được nó, vì t đã nhớ ra bài học đầu tiên mà Sư Cô Thường Chiếu dạy t là phải biết “nhận”. Hôm đó là một buổi thiền trà, Sư Cô tặng t chiếc chén, t từ chối; Sư Cô bảo em hãy học cách “nhận đi”, vì khi mình nhận, nghĩa là mình đang cho; chị không thích ai, chị toàn tặng họ quà,sau đó chị đã rất vui. Lúc đó, t đã quên, lúc t mua cái đó, t đã hạnh phúc thế nào, còn người nhận có nhận được năng lượng đó không còn tùy ở họ; nếu mà mình muốn họ này nọ, là mình có mục đích rùi. Nên t hay tặng quà cho mọi người lắm, vì lúc t đang tặng là lúc t nhận những niềm vui, từ khâu  chọn quà. Hehe, nên nhân ngày 14/3 ngày tình nhân, t muốn gửi tới những người t thương những món quà mà, không có gửi được hết vì lỡ thương nhiều người quá, hị hị.
Anh, chị có lo lắng về chuyện muốn t có công việc có mức lương ổn định để sau này còn lập gia đình. Chị Trang Béo bảo t đi làm ngoài như chị ý để lấy kinh nghiệm. Nhưng t đã chia sẻ với anh trai là t không phải Hàn Tín hay Câu Tiễn âm thầm nhịn nhục mười năm để trả thù, t lựa chọn bán chè vì t có nhiều thời gian để tham thiền, để ở bên gia đình, các cháu, để chơi đàn, tập gym, vẽ vời, ngâm cứu về trà; tiền nào của ấy, làm chè không có lương nhiều như đi làm ngoài nhưng ko căng thẳng, lại được uống trà miễn phí, kết hợp trà với Đạo; t cũng ko có chút nào quan tâm tới chuyện chồng con, vì biết cuộc sống có mặt trong giây phút hiện tại, khi mình ăn, mình cười, mình chơi, mình làm đánh rang, rửa mặt,…tất cả được làm có ý thức, biết trân quý tất cả những điều kiện hạnh phúc quanh mình thế là tuyệt vời rồi, và đủ rồi, Cứ đòi hỏi này kia,ở nơi một người khác, lo lắng tìm người yêu thương thì mất đi cuộc sống, biết đâu mai có còn sống nữa không, của mình thì sẽ tới với mình, mà thế nào chả gặp; được uống trà miễn phí, bên cạnh người thân, gia đình, bạn bè, hạnh phúc quá đi với cuộc sống hiện tại; chơi đến năm 30 tuổi, duyên ck con không có thì đi tu, dù gì cũng thích đi tu mà. Anh t cười ha hả khi nghe t nói thế, có vẻ anh khá đồng tình hì hì. T thích có một cái Trà Thái Nguyên, nơi đó là nơi có vài cái bàn cho khách uống trà, có các loại trà hoa này, có cả một bộ sưu tập ấm này, có tiếng chuông này, nơi đó để khách có dịp ngồi tĩnh tâm, trở về với chính mình sau những giờ làm việc căng thẳng bên ngoài; đó là một hình thức của Thiền đi vào cuộc đời. Nhưng mà đó là cái sẽ  hướng tới để làm, còn không làm được cũng không sao cả, chưa đủ duyên. Cứ nghĩ tới mở Trà Quán ở Hồ Tây cũng thế, địa điểm chưa được như ý vì có thể mất tới 2 năm mới ổn định, cũng mỉm cười, hì hì, càng có thời gian cho mình hoàn thiện các kỹ năng từ ướp các loại hoa, đến cách pha trà, cũng như thiền trà hay đàn sáo.
Thiền đơn giản lắm, chỉ là khi đánh rang biết mình đang đánh răng, khi cười biết mình đang cười, khi rửa bát biết mình đang rửa bát… đó là cuộc sống hang ngày, khi t thêu hay vẽ, đó cũng là thiền, trong công việc cũng thế, chỉ cần Trinh chú ý tới công việc, đó cũng là thiền, đưa tới định, định là sự chú tâm, từ chú tâm có những sáng tạo và tư duy phát sinh,những cái thấy mới và đúng đắn, đó là tuệ. Khi có sự chú tâm là có thiên thần bảo hộ rồi, không còn hay quên hay mắc sai lầm gì nữa, hay bị lừa hay đâm vào tệ nạn nữa. Đó là con đường Duy nhất đưa tới việc thay đổi số mệnh. Số mệnh của từng người đã được định sẵn rùi,nhưng ta có thể thay đổi nhờ có thiền. Chữ duyên có thể thay đổi nhờ thiền đấy. hì hì, giờ không còn là tùy duyên nữa. Thúy Kiều số khổ một phần cũng vì nàng thích đánh đàn bầu, đó là loại đàn sầu, khóc than bi thiết từ nhỏ, nên những hạt giống sầu đau bị tới tẩm từ nhỏ; nên thức ăn quan trọng lắm, những thứ ta ăn vào, nghe thấy, nói cười, xúc chạm, hãy chọn lọc nhé!.

Giờ nghĩ chuyện nói câu yêu đương, những câu “có cánh”, thỉnh thoảng cũng muốn nghe lắm chứ, hehe. ĐÙa đấy. Thật ra thì t biết quan sát, biết lắng nghe, ở xa thì những ai t thương, là t chú ý tới giọng nói và thói quen của người ấy, ví như hôm nào Trinh ko sử dụng face vài giờ buổi tối là t biết Trinh đi uống bia, hay gì đó,…lúc đầu t có thở dài, nhưng sau thấy mấy tấm ảnh Trinh cười tươi lắm, t thấy trong t cũng bình an. T biết, chỉ cần t bình an, các bạn của t cũng bình an. Trinh không thể chia sẻ được niềm vui, nỗi buồn hay những cảm xúc với t, điều đó nghĩa là nên tìm một người mà Trinh thấy an tâm như t thấy an tâm với những người tri kỷ của t. hị hị. Nên tìm người cùng ngành ý, như con Pồ trước thì mọi thứ sẽ dễ dàng và thuận lợi. Có thứ này rất hay, đó là khi ta sống được trong hiện tại, khi ta đang tiếp xúc được với quá khứ và tương lai, vì hiện tại làm lên tương lai, hiện tại mà không sống có hạnh phúc được, khi mua được cái nhà to thì cũng không có hạnh phúc vì lại muốn cái oto hay gì đó, chạy như thế thì nhìn lại đã già, lãng quên không ngửi thấy mùi hoa bười, nghe tiếng chim, nhìn thấy mặt người thương, các cháu của mình lớn thế nào, không được ăn chuối chin cây, ăn xôi nếp một mẹ nấu, ….thiệt thòi lắm ý. Hì hì. 
Cảm ơn vì t đã có một người bạn thân như Trinh, t còn làm nhảm nhiều he he.
Tản mạn: Trà Thái Nguyên Minh Cường

Thứ Năm, 9 tháng 3, 2017

Hì hì, Chào anh trai bán trà thái nguyên!

Thái Nguyên ngày 2/3/2017
Hì hì, Chào anh trai bán trà thái nguyên!
Em được đi chơi hơn hai tuần vừa rồi cũng nhiều điều vui lắm anh ạ!. Giờ em muốn nhìn lại mình và muốn chia sẻ những điều này với anh trai của em.
Đầu tiên, là lời bày tỏ lòng biết ơn của em với anh. Em lớn khôn và sống được hài hòa như ngày hôm nay là nhờ có anh, công của anh là lớn nhất, hị hị. Em cảm ơn anh nhiều lắm!.
Em chưa bao giờ phô với anh về ước muốn của em. Thực ra thì em thích một cuộc sống bình dị, có nhiều cây cối xung quanh nhà để được sống hài hòa với thiên nhiên, ngày ngày đi thả trâu, no nê tắm nắng, ngả mình vào những bãi cỏ xanh ngắm hoàng hôn và bình minh buổi sớm, thả diều và nghe tiếng sáo thổi. Nghe thấy an nhàn quá đúng không anh? Hì hì. Còn sở thích duy nhất của em là được về nhà, mỗi khi cảm thấy căng thẳng hay ngột ngạt là em lại hay về nhà là vì thế ạ! Về nhà em được chạy đua với mấy đứa cháu, ngắm nhìn khoảng trời cao rồng rộng với mấy cánh diều lửng lơ trên nền trời xanh cao. Vì điều này mà có lúc, em không chịu nổi đã thốt ra một hai câu vô lễ với chị Dâu. Nói ra em cũng thấy day dứt lắm nhưng em rất bức bối vì mỗi lần về quê là chị tỏ ra khó chịu, này nọ. Giờ chắc là bình thưởng rồi anh ạ! Hì. Em cũng biết là em về hơi nhiều, nhưng ở dưới này nhiều khi em thấy ngột quá và vì em có mỗi cái sở thích đó thì tội gì không về, nhiều người muốn về nhà còn chằng được hì hì.




Mấy ngày ở Đà Lạt, em buồn quá! Lúc xuống sân bay, em cũng mua bản đồ du lịch Đà Lạt để đi du lịch vài nơi, sau đó mới vào Thiền Viện Trúc Lâm. Thật ra thì em đã chuẩn bị mọi thứ, đã sẵn sàng để vào Huế xuất gia. Em cũng đã nói với anh rồi, thứ tình thương trong đó tuyệt vời lắm. Thứ tình thương đó vượt qua tất cả những khái niệm giữa ta và người, không còn kỳ thị, lưỡng nguyên, không còn có anh và em vì trong anh đã có em. Khi nếm được hương vị của thứ đó rồi, thì tình thương của trai gái như đối với tình yêu của em với một người con trai nào đó, nó được đồng hóa với tình thương dành cho các cháu, tình thương dành cho anh chị và cho mọi người chung quanh.Em không còn bị vường mắc, bị kẹt, bị mất tự do và đau khổ như trước nữa.
Ở trong Huế, Tăng thân không nhận người bị nhiễm Viêm Gan B vì tang thân phải luân chuyển 46 quốc gia trên thế giới. Các Tổ có dạy: Nếu tìm được nơi có Thầy giỏi, có pháp để tu, có nơi ăn chốn ở thì tìm mọi cách để được ở lại tu tập. Thật ra thì em cũng lách luật được, luật đó chả qua chỉ là cái pháp. Lần trước em nhờ chú Thọ xin cho được phiếu khám sức khỏe không bị Viêm Gan B, nhưng lần này không xin được, em định nhờ Hậu đi xét nghiệm cho; những sau biết thêm được thông tin:”anh không thăng tiens được nếu em xuất gia theo đạo của Thầy.” Em nghĩ cái duyên của mình không đủ để ở nơi đó. Em đã khóc rất nhiều. Em nghĩ: một con chim, có khi phải dành cả đời mình để đi tìm một khu vườn có hoa thơm quả ngọt, em tìm được khu vườn đó rồi mà không vào thì uổng quá!. Cuộc đời mỗi người đi tìm cho mình những người bạn tri kỷ, có người gặp rất nhiều người bạn tri kỷ, có người thì không gặp được một người bạn tri kỷ nào vì thiếu phước duyên, gặp được một người bạn tri kỷ là rất may mắn. Ở nơi đó em có Thầy, có các huynh đệ có cùng lý tưởng cùng đi trên con đường hiểu và thương. Em nghĩ hai vợ chồng nếu chỉ lo cơm áo, gạo, tiên, và chuyện tình cảm thôi thì chưa đủ, hai vợ chồng nên có cùng một lý tưởng, có chung một giấc mơ, để sáng cho nhau niềm vui, chiều cho nhau niềm vui, hai người có đủ khả năng để hiểu nhau và thông cảm cho nhau, cùng nhau vượt qua những thử thách của cuộc sống.
“Khó nhất tu nhà, khó hai tu chợ, khó bat u chùa”. Em chưa bước chân vào thiền Viện Trúc Lâm vì em biết em bước chân vào đó thế nào em cũng mê như mê Diệu Trạm ở Huế vậy. Nhưng giờ hết khổ đau rồi, còn hệ thống Seo trà thái nguyên ở ngoài nữa, tu them 3, 4 năm ở ngoài, khoảng 30 tuổi, nếu còn muốn đi tu em sẽ vào đó hì hì.site: https://cheviet.vn/



Thứ Hai, 6 tháng 3, 2017

Trang Cười thương mến!

Diệu Trạm ngày đẹp trời,
Trang Cười thương mến!
Chỉ viết cái tên thôi mà cũng đã khiến ta phải mỉm miệng nở một nụ hàm tiếu rồi Trang nhỉ!
Thế là cái tên này là một công án thiền nhắc nhở ta về với những điều kiện hạnh phúc trong hiện tại đấy! Chà chà! Ghê ta!
Gặp lại “người xưa” (em xưa) vẫn thấy nơi em sự tươi mát của một dòng suối nhỏ chảy ra từ ca nguyên xanh kia! Vậy là ta mừng trong long nhiều lắm!
Chắc hẳn dù bụi trần có lấm áo nâu kia, nhưng hạt bồ đề (lý tưởng của hiểu và thương) vẫn đang đâm chồi nảy lộc và màu áo nâu của em đã đi vào đời để sống hạnh phúc và làm chốn bình an cho biết bao người.
Khi ta có ngọn lửa của ước mơ, của lý tưởng tuổi trẻ cống hiến phụng sự trong tay thì dù là ở chốn bụi hồng hay chốn am mây, ta đều có thể sống chọn vẹn, hạnh phúc với chính ta và với những người ta đã nguyện thương yêu.
Tuy rằng biển khơi cũng đôi lần dậy song, nhưng càng bão tố, càng mịt mùng, càng khó khan khổ đau bao nhiêu thì ta càng cần quay về với những sự thực tập đơn giản và càng cần phải yên bấy nhiêu em nhé!. Mình có “lặng”mình mới “lắng” và mình mới có thể thật sự “nghe” được người thầy và người bạn tri kỷ trong mình bấy nhiêu em nhé!.
Làm sao mình có thể trở thành Tri Kỷ của chính mình thì mình mới có thể trở thành Tri kỷ của người mình thương được, Trang nhỉ!.

Chỉ cần ta uống một ngụm mây trong chè thái nguyên, bằng tất cả sự có mặt và lắng yên của ta, ta mới có thể thưởng thức hết vẻ đẹp của Trà và của Trời Đất, của chính ta.
Uống trà mình sẽ uống cả đời, cũng như công việc mình sẽ làm ngàn đời. Thì hôm nay đây, ta nguyện ngồi xuống, có mặt hoàn toàn trong phút giây hiện tại để cảm nhận ly Trà thái nguyên đang có mặt trong tay. Công việc hay cuộc sống vẫn theo một dòng chảy như thế em nhé!. Trong chùa hay ở ngoài thì mình cũng rửa bát, đánh rang, giặt đồ… cả đời mà. Có khác chăng là mình có thật sự có mặt và tận hưởng giây phút đó hay không hay là để cho những dòng suy tư cuốn mình trôi dạt theo tháng, ngày.
Chị tin là với vốn liếng của bố mẹ, ông bà, tổ tiên tâm linh và huyết thống đã để lại cho em, cùng với ước mơ và lý tưởng của mình, em sẽ dần dần áp dụng thành công những gì mà em đã được trao truyền và em còn có thể chia sẻ cho nhiều người khác những gì mà em đã thành tựu nữa.
Chị rất thích câu:” Con có lý tưởng, con có tuổi trẻ. Con có niềm vui sống.”
Em vào đây mà chị em mình chưa có dịp nói chuyện nhiều, nhưng những người bạn thì vẫn luôn ý thức về sự có mặt của nhau dù không nói một lời.
Trân quý khi thấy em và ngay cả khi không thấy em ở đây, chị vẫn biết rằng em đang “ở đó” vững chãi và kiên cường.
Cho chị gửi lời hỏi thăm tới bà nội, anh chị em!
Tặng cả nhà một câu:”Bàn tay con chắp lại, nguyện cầu cho gia đình mãi mãi hòa thuận, thương yêu.”
Thương: Chị Trăng Thường Chiếu