About

Thứ Bảy, 22 tháng 4, 2017

Tao kể mày nghe

Ha ha tao kể chuyện này mày đừng cười tao nha!

Thật ra thì cũng có mấy thằng tán tao. Tao cũng nói chuyện bình thường thôi. Khen tao đặc biệt nọ kia. Rồi sau đó tao gửi cho bọn nó hình ảnh của mấy Sư Cô, chả biết sao mà hôm sau không thấy chào hỏi nói chuyện nữa. Ha ha. Thế này tao có mà ế dài mày nhể? ka ka. Đúng là mấy thanh niên thời nay dại quá!. Bảo sao ngày nay, cuộc sống vật chất đầy đủ, khoa học phát triển và tiến bộ mà chỉ số hạnh phúc lại không bằng một nửa cha ông ta ngày trước. Hóa ra cũng có nguyên do cả. Lười học lịch sử phải chấp nhận thôi he he. Thời Lý Trần là thời kỳ thịnh vượng nhất trong lịch sử, vì vua quan thời đó ngưỡng mộ Đạo Bụt và có ông Vua Trần Nhân Tông bỏ ngôi vị đi xuất gia, tạo nên Thiền Phái Trúc Lâm mà tết mấy đứa mình đi leo núi Yên Tử của thiền phái Trúc Lâm đó.



Còn người tao kể bảo hình như thích tao là T Rain đó, hị hị. Nó cũng tốt, ngoại hình cũng được, nghề nghiệp cũng được, nói chung là được. Lại còn hiểu được tín ngưỡng đạo Bụt, hê hê. Là bạn tốt. Đương nhiên là cùng tần số ở mức độ nào đó, sẽ hợp với nhau ở mức độ nào đó rồi. Tao cũng là người giàu tình cảm lắm, ngay từ nhỏ tao đã bị thèm tình yêu thương hơn người khác rồi, vì tao không có mẹ từ nhỏ, bố tao cũng làm ăn vất vả nên không có thời gian cho tao nhiều, mà giờ lớn lên tao mới hiểu thiếu tình của mẹ là thiếu cả bầu trời, bố lại mất nữa. Thế tao mới bị đau khổ gần 2 năm liền với mối tình đầu mà nghĩ lại cũng chả có gì phải hệ lụy vậy. Giờ thì cũng đang khá hạnh phúc, trong một gia đình giàu tình cảm, lòng nhân ái, cũng có những người bạn như mày để khi mệt mà thủ thỉ. Mày chỉ cần nhắn lại thôi là tao đã vui rồi, he he. Với Rain thì làm bạn thân thế này là tuyệt rồi, t còn lý tưởng, tao thích có nhiều thời gian dành cho ước mong của mình, ha ha.

Nhiều lúc cũng tham lam, vì tuổi trẻ mà,

Cơ mà tao là người tu mà, nên lại điều chế được những điều xấu xấu đó lại, thấy có nhiều thứ quá hạnh phúc rồi, mong chờ gì cho mệt, của mình thì sex tới tìm mình mà, không phải của mình thì kéo cũng chả được, he he.
Mỗi sáng dạy thật sớm, vệ sinh cá nhân xong, thắp một ngọn nến, pha ấm trà, rồi theo dõi hơi thỏ, thưởng trà xanh thái nguyên. Sau đó nên ngồi thiền với chị Trang Béo, rồi tập gym, đi cafe, trà đá, xem phim, đi chùa, tham gia khóa tu, chơi với tăng thân... Cuộc sống của tao đơn giản thế, cơ mà tao cũng trị liệu được nhiều niềm đau trong thân và trong tâm mình mỗi ngày mày à.
 Tao nuôi tao mỗi ngày bằng tiếng chim hót, tiếng gà gáy, những đùm hoa giấy hoa xoan, hoa xấu, chơi với cháu và với cụ, những trang sách, trang thơ...đó là những món ăn, để mỗi người tao hỏi xem tao đã thương thêm được ai, bỏ qua được bao nhiêu chuyện linh tinh trong đầu. Đó là công việc tu tập của tao. Còn chuyện làm việc thì vẫn thế! vẫn ham làm, ham chơi, bao giờ mệt quá, nản thì lại tự nhủ:"không làm thì lấy cái gì bỏ vào bụng, không làm thì giúp được ai?" thế là nhiệt huyết lại lên cao lắm he he. Cứ chơi thôi, tới lúc hết duyên thì lên đường. he he.
Mà tao đọc hết quyển sách mày mua rồi, mua cho tao quyển nữa nha he he.
Tản mạn: Trà Thái Nguyên Minh Cường

Thứ Năm, 13 tháng 4, 2017

Có bao nhiêu loại trà nhỉ?

Có nhiều cách phân loại trà rất đa dạng

Có nhiều người gọi điện, gửi email và đến tận cửa hàng Chè thái nguyên Minh Cường của chúng tôi để hỏi Chè Minh Cường:"Có bao nhiêu loại trà nhỉ?".
Để giải đáp thắc mắc của các anh chị em bằng hữu uống trà, Chè Minh Cường xin được mạn phép trình bày các loại trà thái nguyên mà chúng tôi biết và đang bán tại cửa hàng cho các khách hàng gần xa.
Đồi trà thái nguyên Minh Cường
Đồi trà thái nguyên Minh Cường


Có nhiều loại trà, thậm trí cùng một loại trà thái nguyên nhưng có những tên gọi khác nhau, tùy theo những tiêu chí và những nét riêng mà có cách đặt tên khác nhau như vậy.
  • Ví dụ theo cách đóng gói, ta có trà thái nguyên đặc biệt 100g, loại trà thái nguyên đặc biệt 200g, trà thái nguyên đặc biệt 500g, trà thái nguyên đặc biệt 1kg, hoặc trà đóng bánh, trà hút chân không, trà đóng túi rời, trà bột hòa tan, trà túi lọc...
  • Theo tiêu chí chữa bệnh, tốt cho sức khỏe thì có loại trà thuốc, trà khô.
  • Theo nguyên liệu làm trà thái nguyên thì có loại trà tân cương lộc xuân làm từ những lá trà xanh tươi, trà tân cương nhất phẩm đế chế biến theo quy trình thủ công truyền thống từ một búp và một lá trà gần với búp nhất; trà tân cương Long ẩm được chế biến từ những búp trà xanh non mởn của đồi chè thái nguyên.
  • Cách phân loại trà được văn hóa Châu Âu và thì trường Mỹ chấp nhận mà ta thấy rất phổ biến và thông dụng là phân loại trà theo mức độ oxy hóa. Cách này rất khoa học và sâu sắc. Bạn có thể xem chi tiết tại bảng sau về cách phân loại trà theo mức độ oxy hóa:
Bảng trà theo mức độ oxy hóa

Thêm một cách nữa là bạn có thể phân loại trà theo quy trình chế biến trà. 

Cách này ít người quan tâm vì nó hơi khó hiểu chút. Công ty Chè Minh Cường thường phân loại trà theo tiêu chuẩn chất lượng và giá cả với từng loại trà sao cho khi mang sản phẩm trà thái nguyên Minh Cường của chúng tôi đến tay người tiêu dùng được vừa lòng mỗi khách và đó là niềm vui sống và tiêu chí kinh doanh của công ty chúng tôi.
 Trà Minh Cường Trân trọng phục vụ quý khách!

Thứ Ba, 4 tháng 4, 2017

Này cô gái bán chè thái nguyên

A nghĩ đôi khi cần phải nói chuyện trực diện với em. 

Ý nghĩ tốt mà không có đủ tri thức và hiểu biết
thì đầy rẫy em à!. Em luôn nói những điều tốt đẹp, nó trong suốt, nhưng thẳm sâu trong em là cái gì,
em chối bỏ ư, ích kỷ còn đó trong em, cái tôi quá lớn em ợ. Em nghĩ anh trai em, chị dâu em, mọi người, phải hoàn hảo trong đúng giác độ yêu thương của em, em muốn mọi người tôn trọng, trước tiên em phải tôn trọng mọi người. Nói thì dài, mọi chấp trách trong lòng em là một sự ích kỷ quá đỗi
mà quên hẳn những điều tốt đẹp. Em không cân đong, xem những chấp trách ấy, có lớn bằng những tốt đẹp không. "Trong kinh có dạy , sau khi chết, em không đem theo được thứ: tiền tài, gia sản, công danh…mà đem theo tất cả những nghiệp thân, khẩu, ý. Đó là sự tiếp nối của em. Những nghiệp đó nếu đẹp thì em đem theo cái đẹp, nếu xấu thì em đem theo cái xấu. Những điều em suy tư, nói năng và hành động không mất đi đâu cả, chúng tiếp nối em dài dài. "
Bố em chết vì không có tiền chữa bệnh, đúng ra là vì nuôi 3 anh em, trong đó có em, không dám đi bệnh viện. Anh nhắc lại để em thấy rằng: " Hơn cả mọi nhân văn, mọi con người phải nỗ lực để sống,
trước khi nói về lý tưởng, em phải nghĩ về cuộc sống này". Em nghĩ gì chuyện sau khi chết
cái anh cần là em sống tốt đến khi chết. em chỉ nghe e không nói lại. Vì em chưa bao giờ thực sự lắng nghe. Em lắng nghe ai, những người xa lạ nhưng em tôn thờ lý thuyết của họ không sai. Em lắng nghe người thân em bao giờ chưa?. Em biết rằng, mọi ng đều có thói xấu của mình, ứng xử không đúng phép của mình từ sư Ông, đến sư Cô của em. Em thấy điều tốt của họ sao em không sống với điều tốt mà ng thân của em nỗ lực cho em. Em trách a với trường hợp chị dâu em mà a bênh ai, chính a chưa biết nhưng sao e muốn một thay đổi gì. Trong khi điều quan trọng, là e sống hài hòa, em đã thực hành điều e học được là mỗi khi em thấy bực mình vì không phù hợp, em ngồi lại nghĩ tốt về chị em chưa?. Cái nếp mà e đã từng kể với a chưa?. Như duyên phận, a là anh trai em hăm mấy năm, theo em từ bé, tính cách của em, anh hiểu. Đánh em, anh đánh rồi, dạy e có dạy, điều không đúng với em có nhiều, nghĩ cho em,có nhiều tất cả em ạ!.
Ai cũng vậy, đều tốt, đều xấu, đều lúc này lúc khác, nhưng một câu yêu thương, là để đi tiếp cùng nhau ấy là gia đình. Anh đủ lớn để không khóc những điều vặt vãnh, nhưng a đã khóc, khi em bảo em sống ở đâu là hạnh phúc nhất. Anh biết cảm giác ấy và a đã suy nghĩ sâu, bằng những hiểu biết của mình, để khuyên em con đường em đi phù hợp nhất, đáng sống nhất. Người dưới 18 tuổi là phải có người giám hộ, trong mọi quyết định liên quan đến ứng xử cộng đồng, giao tiếp cộng đồng. Ấy là chưa đủ tri thức để quyết định,tự mình quyết định. Em hai mấy và a vẫn nói a em mình chậm với sự hiểu biết mấy năm em xem mấy tháng rồi: Quyết định của em đã thay đổi thế nào. Bình tâm xem lại xem. Và chỉ vì này vì nọ. Em lại thay đổi. Em luôn xác quyết. Không, đó chưa phải con đường.Chính kiến khác với bướng bỉnh, càng khác với sự lựa chọn tào lao vô tri thức. Lòng tốt, cách suy nghĩ về lòng tốt của mỗi người khác nhau.



Trở lại câu chuyện. Em đã nghĩ về chị dâu, nghĩ tốt, để yêu thương?

Từ khía cạnh: Chị ấy có thương anh em, cháu em, bà em, có vun vén cho ra đình. Đối xử với mọi người trong thang bảo đạo đức xã hội. Ác hay thiện?.
Có ăn không nói có. Ngược lại, anh cũng đã nói chuyện chị Ly câu chuyện tương tự, có gì không thích, nói ra, xong thôi. Chị em mà không va chạm, không bao giờ là chị em và khi a bảo, em thử nghĩ tốt về em nó xem em biết chị bảo gì? Em luôn nghĩ những điều đó là khổ ấy là suy nghĩ chủ quan, em bảo lập ra gia đình, sinh con là khổ, hay cái gì đó. Trời ạ!. Trong đó có hạnh phúc. Cô gái ạ, mọi kinh điển, lý thuyết, lời thầy đều vứt đi hết. Hãy giữ một óc khám phá, hài hước và trải nghiệm chỉ bằng trải nghiệm và hiểu biết, em mới có câu trả lời cho hạnh phúc của mình. Cái đó, không bằng câu kinh hay tăng thân, không chỉ là như thế. Thực ra, anh cũng đã dự liệu để em thoái mái hơn, có thể nhanh hoặc chậm, nhưng sẽ mở thêm một cửa hàng cho em. Bây giờ là có thể e nên đi học một khóa quản trị kinh doanh 3 tháng. Cái nhóm mà e muốn nói về kinh nghiệm che thai nguyen, thú vui trà thái nguyên, vẻ đẹp trà ướp sen Tây Hồ. Em sẽ là người làm, sẽ tuyệt.
 Cứ để 5 - 7 năm nữa, quả thực lúc đó em thấy con đường mà chúng ta đã nỗ lực tìm, không đẹp bằng con đường các sư đã tìm,lúc đó em đi đường cũ, chưa muộn. Mấy mươi năm cuộc đời, em có một con đường do mình khám phá, hò hét, khóc cười với nó, hẳn anh nghĩ là điều tuyệt nhất cho tính cách của em.
 Mọi lý lẽ của em, a hiểu ở góc độ nào đó. Con đường của em, a vẫn đang cố gắng tư vấn,em biết rằng, con đường yêu thương, con đường tự do, luôn có khó khăn, nhưng chưa gì, em thay đổi, em từ bỏ, em coi đó không phải. Em có lòng kiên trì của mình, em có nhạy cảm thiên lương của mình, sao em không nhận ra. Đấy, a nghĩ cứ thế, 35 tuổi, em vẫn chưa thấy yêu còn đường của mình, a sẽ để em đi con đường của người đáng kính khác.Anh đã nói chuyện với mẹ Xu với tinh thần như thế, chị dâu e không phải là người hoạt ngôn, nhưng là ng biết suy nghĩ trước sau. A muốn em thể hiện được tình yêu thương khoan hòa của mình, từ việc gần gũi người thân của mình, là chị dâu em. Chắc hẳn đó sẽ là điều làm a hạnh phúc, mà em gái anh không nỡ mặc kệ nhỉ?

Tiếng kêu cứu của Bé con

Hiện nay, tình trạng Trầm cảm xảy ra ở trẻ em ngày càng nhiều, đang là vấn đề nhức nhối của bố mẹ, gia đình và của cả xã hội. 

Trầm cảm là một danh từ khá trừu tượng, mà ta có thể hiểu nôm na là cảm thấy chán đời, không thích làm bất kỳ một cái gì hết, có khi là không muốn sống nữa. Mà bệnh này thường xảy ra ở tuổi thanh thiếu niên. Để hiểu vì sao một bé đang tuổi ăn tuổi lớn mà lại bị mắc bệnh trầm cảm, và không có phát triển bình thường được như bao bé cùng trang lứa khác, ta phải nhìn sâu vào em để thấy được em. Tôi thường làm như thế mỗi khi muốn hiểu một ai hay một việc gì đó, Với các em, tôi cũng để dành chút thì giờ của mình nhìn sâu vào mỗi em để thấy được tôi là các em bé bị mắc bệnh trầm cảm, đang đóng chặt cửa sổ tâm hồn mình lại vì sợ hãi hay bất cứ một lý do gì khác. Tôi thấy tôi là các em bé bị mắc bệnh trầm cảm, chọn cho mình một thế giới mờ tối mà các em cảm thấy đó ít nhất cũng an toàn, yên tĩnh, không bị ai quấy rầy. Các em đã từng tươi cười và vui sống như bao em bé cùng tuổi khác. Tôi thấy tôi hạnh phúc khi được bú những dòng sữa ấm và thơm nóng của mẹ mỗi khi bụng đói; tôi được Bố ru ngủ bằng những câu hát êm êm và đầm ấm; mỗi khi trái nắng chở trời, tôi ho, sốt là bố mẹ tôi lại lo lắng cho tôi,...nhưng bố mẹ tôi bận bán che thai nguyen, trà sen Tây Hồtrà thái nguyên ở xa ít khi về nhà.
 Tôi đã từng được quan tâm, được khóc cười như thế. Cơ mà thế giới màu hồng như trong chuyện cổ tích với những nàng công chúa không có kéo dài với tôi được lâu. Tôi không biết từ khi nào bố mẹ tôi hay quát tôi nữa, và không còn quan tâm tôi như trước. Tôi hay co dúm lại mỗi khi làm vỡ một cái cốc hay làm đổ bát cơm vì sợ mẹ đánh. Họ luôn bắt tôi phải làm thế này thế nọ, làm tôi thấy tôi bị tổn thương. Ngay cả lúc tôi ăn cơm hay ăn cháo, bố mẹ tôi cũng dục và la tôi ăn nhanh lên còn ngần ngờ gì nữa, không ai để ý là tôi đang xem màu trắng, màu hồng gì đang ở ngoài cửa. Nói chung là tôi thấy ngột quá, tôi thấy lạc lõng. Không ai chơi với tôi, tôi chỉ có một em búp bê màu hồng để tâm sự giãi bày ê a, tôi thấy lạc lõng trước thế giới ồn ào của người lớn. Bố mẹ tôi không còn thương tôi nữa. Có khi tôi nghĩ họ muốn tôi chết đi để được sống thảnh thơi. Tôi sợ bị la, bị quát lắm. Thỉnh thoảng tôi thèm được làm nũng mẹ tôi, cơ mà tôi sợ bà quát. Các bộ phận từ hai tay cho tới hàm răng tôi run lên bần bật mỗi khi bị bố tôi dơ tay lên để đánh. Thế giới gì mà nhạt nhẽo và toàn màu đen. Sao tôi lại sinh ra để bị khổ như thế này, ước chi có thể chui lại vào bụng của mẹ tôi, đỡ phải sống. Tôi chán mọi thứ, nhiều khi không muốn gặp bố mẹ tôi nữa.Nhiều khi tôi muốn la, hét lên thật to, cơ mà chắc cũng chẳng có ai nghe tôi nói gì cả. Ai đó ơi, Thượng Đế ơi, Chúa Trời ơi, nếu Người còn ở đó, con muốn có một chút ánh sáng.



Ai đó nghe em bé kêu cứu không?
 Tiếng kêu cứu bi thương mà không thành lời của em. Những chú chim ngừng hót, gió ngừng thổi. Những hạt giống tốt trong em đã không có cơ hội được nuôi dưỡng để phát triển. Sự la mắng hay đánh em chỉ là sự chút giận nơi người lớn, chứ đâu phải là đang dạy em.
"Thương cho roi cho vọt_Ghét cho ngọt cho bùi" mà các cụ ngày xưa căn dặn chúng ta đừng hiểu nhầm ý các Cụ; Các Cụ đâu bảo ta thương con là phải dùng roi vọt. Đó là công cụ bóp nghẹt tâm hồn con trẻ. Xin đừng la mắng ánh sáng, đừng la mắng niềm tin, đừng la mắng những con chim mùa xuân bé nhỏ.

Thứ Hai, 3 tháng 4, 2017

Gửi anh chị bán trà thái nguyên

Em cũng có một tuổi trẻ. Tuổi trẻ của em cũng giống như tuổi trẻ của bao thanh niên cùng trang lứa khác là có nguồn năng lượng đam mê và nhiệt huyết theo đuổi những thứ mình muốn, kể cả trong chuyện tỉnh yêu ở mức trên 200% năng lượng. Thích cái gì là muốn làm cái đó luôn, cho bằng được chứ không có chăn trở nghĩ suy nhiều. Nhiều khi em cảm thấy mệt mỏi với tuổi trẻ của em.

Hướng Trà- Đạo hay mở Trà Quán thật sự rất hay, em đã nghĩ em có thể học hỏi để tự tau ướp những loại trà hương dâng lên cúng Bụt, nơi đó sẽ là chốn đi về của nhiều người, sau một ngày làm việc căng thẳng… Cơ mà nhiều đêm em ngồi Thiền Trà thái nguyên một mình và tự hỏi:”Are you sure?” Em có thật sự chắc chắn sẽ đi theo hướng này chưa? “Em bé” trong em thật sự muốn gì? Ai là người Tri Kỷ của em trong cuộc hành trình đó?...
Em tự nhủ bản thân: Sống ở cảnh nào thì mình khoác trên mình bộ cánh đó, có khi khoác trên mình những bộ cánh lòe loẹt đủ sắc màu, có khi bình dị, khi màu nâu, có khi thì trần chuồng như nhộng… Cơ mà một người dù có sức đến mấy, đi giữa đất trời rộng lớn, sớm muộn gì cũng bị những cảnh đó lôi kéo và sụp ngã. Sức mấy mà đi được một mình. Em hay mơ về nơi có nhiều cây xanh, thảm lá mùa thu rực đỏ trải dài làm nệm, những tia nắng khéo sưởi ấm, những đám mây lơ lửng, cánh diều bay chập chờn, những cơn gió heo may thổi nâng mấy cọng tóc… Có lần trong em trào dâng niềm suy tư:”Em ở đây làm gì, giúp được gì cho ai, đôi khi cũng mệt mỏi khi bản tính ương nghạnh dâng lên, đi theo hướng Trà đạo đó nó cũng chỉ là hưởng thụ, giúp được gì cho ai. Muốn rong chơi vài năm ở ngoài, về nhà giúp được nhiều người hơn, dạy các cháu học, tư duy, tiếp xúc với đất mẹ, với chim.. Hay là em đi tu bây giờ, anh chị bạn bè đều có cuộc sống tốt rồi,hệ thống seo cũng coi như xong…”. Em không gạt bỏ suy tư đó, vẫn nhận diện nó. Rồi sau vài ngày, anh nói chuyện với chị mà không nhìn em, chị làm chè cứ làm ko nói gì với em; rồi chị bảo phải kìm nén nhiều thứ. Thế là em biết, đường em đi không có Tri Kỷ rồi. Nhiều khi em cũng thấy không thích những cái tính xấu của mình, để anh chị chịu đựng vậy, em cũng thấy tội. Em xin lỗi anh Chị. hị hị. Em cũng nghĩ phải để khoảng không gian cho anh chị.
Có lúc em đã hỏi: “Em là ai?”, “Em sẽ để lại gì?”, “Em để lại cho ai?”.  Em quán chiếu khi ngồi thiền, em thấy tổ tiên, ông bà, bố mẹ, anh chị, các cháu có sẵn hết trong em. Trong em có cả những tính xấu, những sự sợ hãi của ông bà, cha mẹ để lại. Trong kinh có dạy , sau khi chết, em không đem theo được thứ: tiền tài, gia sản, công danh…mà đem theo tất cả những nghiệp thân, khẩu, ý. Đó là sự tiếp nối của em. Những nghiệp đó nếu đẹp thì em đem theo cái đẹp, nếu xấu thì em đem theo cái xấu. Những điều em suy tư, nói năng và hành động không mất đi đâu cả, chúng tiếp nối em dài dài. Vì ngày nào mình cũng tư duy, nói năng, hành động. Đó là tác phẩm của em, là con của em, là chính em. Em luôn cố gắng khi nói, khi nghĩ và khi làm đều nói những lời đẹp nhất và hay nhất của em. Bởi Em ý thức là em đang hiến tặng chính em, em để lại chính em cho cuộc đời. Em luôn muốn để lại cái gì lành, đẹp và tốt và cố gắng không để lại những cái ích kỷ, xấu xa hẹp hòi. Vì nay sống một ngày, em mất đi một ngày, đời sống ngắn lại rồi.
Mấy ngày về nhà, ra vườn trông thấy mấy cây rau muống tím em vui lắm. Trước khi ngắt từng cây vào nấu, em chắp tay và xin cây. Cảm ơn cây đã nuôi sống em, sự sống của cây thật là một sự mầu nhiệm. Ở Hà Nội có khi phải bỏ cả mớ rau bị hỏng, em thấy tiếc lắm. Có khi em đã nhặt lại từng hạt mè đen của anh ăn bỏ sót cho vào mồm. hị hị. Được sống cùng đất mẹ, em rất hạnh phúc.

Hệ thống Seo cũng gần như hoàn tất. Em sẽ hoàn tất trong khoảng tháng nữa, rồi bàn giao lại cho anh chị. Còn quán ở Tây Hồ làm Trà ướp sen Tây Hồ, anh có thể tìm cửa hàng bán trà, , nếu cần thiết, không cần trà quán nữa. Em có thể trông một hai tháng đầu. Hoàn thành xong seo, khoảng tháng nữa, em về nhà ở khoảng tháng giúp chị Thùy học Excel rồi em đi Tu. Hihi. Rong chơi ở ngoài này một mình cũng mệt. Vào đó có tang thân cùng tu tập cho mien mật.