About

Thứ Ba, 4 tháng 4, 2017

Tiếng kêu cứu của Bé con

Hiện nay, tình trạng Trầm cảm xảy ra ở trẻ em ngày càng nhiều, đang là vấn đề nhức nhối của bố mẹ, gia đình và của cả xã hội. 

Trầm cảm là một danh từ khá trừu tượng, mà ta có thể hiểu nôm na là cảm thấy chán đời, không thích làm bất kỳ một cái gì hết, có khi là không muốn sống nữa. Mà bệnh này thường xảy ra ở tuổi thanh thiếu niên. Để hiểu vì sao một bé đang tuổi ăn tuổi lớn mà lại bị mắc bệnh trầm cảm, và không có phát triển bình thường được như bao bé cùng trang lứa khác, ta phải nhìn sâu vào em để thấy được em. Tôi thường làm như thế mỗi khi muốn hiểu một ai hay một việc gì đó, Với các em, tôi cũng để dành chút thì giờ của mình nhìn sâu vào mỗi em để thấy được tôi là các em bé bị mắc bệnh trầm cảm, đang đóng chặt cửa sổ tâm hồn mình lại vì sợ hãi hay bất cứ một lý do gì khác. Tôi thấy tôi là các em bé bị mắc bệnh trầm cảm, chọn cho mình một thế giới mờ tối mà các em cảm thấy đó ít nhất cũng an toàn, yên tĩnh, không bị ai quấy rầy. Các em đã từng tươi cười và vui sống như bao em bé cùng tuổi khác. Tôi thấy tôi hạnh phúc khi được bú những dòng sữa ấm và thơm nóng của mẹ mỗi khi bụng đói; tôi được Bố ru ngủ bằng những câu hát êm êm và đầm ấm; mỗi khi trái nắng chở trời, tôi ho, sốt là bố mẹ tôi lại lo lắng cho tôi,...nhưng bố mẹ tôi bận bán che thai nguyen, trà sen Tây Hồtrà thái nguyên ở xa ít khi về nhà.
 Tôi đã từng được quan tâm, được khóc cười như thế. Cơ mà thế giới màu hồng như trong chuyện cổ tích với những nàng công chúa không có kéo dài với tôi được lâu. Tôi không biết từ khi nào bố mẹ tôi hay quát tôi nữa, và không còn quan tâm tôi như trước. Tôi hay co dúm lại mỗi khi làm vỡ một cái cốc hay làm đổ bát cơm vì sợ mẹ đánh. Họ luôn bắt tôi phải làm thế này thế nọ, làm tôi thấy tôi bị tổn thương. Ngay cả lúc tôi ăn cơm hay ăn cháo, bố mẹ tôi cũng dục và la tôi ăn nhanh lên còn ngần ngờ gì nữa, không ai để ý là tôi đang xem màu trắng, màu hồng gì đang ở ngoài cửa. Nói chung là tôi thấy ngột quá, tôi thấy lạc lõng. Không ai chơi với tôi, tôi chỉ có một em búp bê màu hồng để tâm sự giãi bày ê a, tôi thấy lạc lõng trước thế giới ồn ào của người lớn. Bố mẹ tôi không còn thương tôi nữa. Có khi tôi nghĩ họ muốn tôi chết đi để được sống thảnh thơi. Tôi sợ bị la, bị quát lắm. Thỉnh thoảng tôi thèm được làm nũng mẹ tôi, cơ mà tôi sợ bà quát. Các bộ phận từ hai tay cho tới hàm răng tôi run lên bần bật mỗi khi bị bố tôi dơ tay lên để đánh. Thế giới gì mà nhạt nhẽo và toàn màu đen. Sao tôi lại sinh ra để bị khổ như thế này, ước chi có thể chui lại vào bụng của mẹ tôi, đỡ phải sống. Tôi chán mọi thứ, nhiều khi không muốn gặp bố mẹ tôi nữa.Nhiều khi tôi muốn la, hét lên thật to, cơ mà chắc cũng chẳng có ai nghe tôi nói gì cả. Ai đó ơi, Thượng Đế ơi, Chúa Trời ơi, nếu Người còn ở đó, con muốn có một chút ánh sáng.



Ai đó nghe em bé kêu cứu không?
 Tiếng kêu cứu bi thương mà không thành lời của em. Những chú chim ngừng hót, gió ngừng thổi. Những hạt giống tốt trong em đã không có cơ hội được nuôi dưỡng để phát triển. Sự la mắng hay đánh em chỉ là sự chút giận nơi người lớn, chứ đâu phải là đang dạy em.
"Thương cho roi cho vọt_Ghét cho ngọt cho bùi" mà các cụ ngày xưa căn dặn chúng ta đừng hiểu nhầm ý các Cụ; Các Cụ đâu bảo ta thương con là phải dùng roi vọt. Đó là công cụ bóp nghẹt tâm hồn con trẻ. Xin đừng la mắng ánh sáng, đừng la mắng niềm tin, đừng la mắng những con chim mùa xuân bé nhỏ.

0 nhận xét: