Em cũng có một tuổi trẻ. Tuổi trẻ của em cũng giống như
tuổi trẻ của bao thanh niên cùng trang lứa khác là có nguồn năng lượng đam mê
và nhiệt huyết theo đuổi những thứ mình muốn, kể cả trong chuyện tỉnh yêu ở mức
trên 200% năng lượng. Thích cái gì là muốn làm cái đó luôn, cho bằng được chứ
không có chăn trở nghĩ suy nhiều. Nhiều khi em cảm thấy mệt mỏi với tuổi trẻ của
em.
Hướng Trà- Đạo hay mở Trà Quán thật sự rất hay, em đã
nghĩ em có thể học hỏi để tự tau ướp những loại trà hương dâng lên cúng Bụt,
nơi đó sẽ là chốn đi về của nhiều người, sau một ngày làm việc căng thẳng… Cơ
mà nhiều đêm em ngồi Thiền Trà thái nguyên một mình và tự hỏi:”Are you sure?” Em có thật sự
chắc chắn sẽ đi theo hướng này chưa? “Em bé” trong em thật sự muốn gì? Ai là
người Tri Kỷ của em trong cuộc hành trình đó?...
Em tự nhủ bản thân: Sống ở cảnh nào thì mình khoác trên
mình bộ cánh đó, có khi khoác trên mình những bộ cánh lòe loẹt đủ sắc màu, có
khi bình dị, khi màu nâu, có khi thì trần chuồng như nhộng… Cơ mà một người dù
có sức đến mấy, đi giữa đất trời rộng lớn, sớm muộn gì cũng bị những cảnh đó
lôi kéo và sụp ngã. Sức mấy mà đi được một mình. Em hay mơ về nơi có nhiều cây
xanh, thảm lá mùa thu rực đỏ trải dài làm nệm, những tia nắng khéo sưởi ấm, những
đám mây lơ lửng, cánh diều bay chập chờn, những cơn gió heo may thổi nâng mấy cọng
tóc… Có lần trong em trào dâng niềm suy tư:”Em ở đây làm gì, giúp được gì cho
ai, đôi khi cũng mệt mỏi khi bản tính ương nghạnh dâng lên, đi theo hướng Trà đạo
đó nó cũng chỉ là hưởng thụ, giúp được gì cho ai. Muốn rong chơi vài năm ở
ngoài, về nhà giúp được nhiều người hơn, dạy các cháu học, tư duy, tiếp xúc với
đất mẹ, với chim.. Hay là em đi tu bây giờ, anh chị bạn bè đều có cuộc sống tốt
rồi,hệ thống seo cũng coi như xong…”. Em không gạt bỏ suy tư đó, vẫn nhận diện
nó. Rồi sau vài ngày, anh nói chuyện với chị mà không nhìn em, chị làm chè cứ
làm ko nói gì với em; rồi chị bảo phải kìm nén nhiều thứ. Thế là em biết, đường
em đi không có Tri Kỷ rồi. Nhiều khi em cũng thấy không thích những cái tính xấu
của mình, để anh chị chịu đựng vậy, em cũng thấy tội. Em xin lỗi anh Chị. hị hị.
Em cũng nghĩ phải để khoảng không gian cho anh chị.
Có lúc em đã hỏi: “Em là ai?”, “Em sẽ để lại gì?”, “Em để
lại cho ai?”. Em quán chiếu khi ngồi thiền,
em thấy tổ tiên, ông bà, bố mẹ, anh chị, các cháu có sẵn hết trong em. Trong em
có cả những tính xấu, những sự sợ hãi của ông bà, cha mẹ để lại. Trong kinh có
dạy , sau khi chết, em không đem theo được thứ: tiền tài, gia sản, công danh…mà
đem theo tất cả những nghiệp thân, khẩu, ý. Đó là sự tiếp nối của em. Những nghiệp đó nếu đẹp thì em
đem theo cái đẹp, nếu xấu thì em đem theo cái xấu. Những điều em suy tư, nói
năng và hành động không mất đi đâu cả, chúng tiếp nối em dài dài. Vì
ngày nào mình cũng tư duy, nói năng, hành động. Đó là tác phẩm của em, là con của
em, là chính em. Em luôn cố gắng khi nói, khi nghĩ và khi làm đều nói những
lời đẹp nhất và hay nhất của em. Bởi Em ý thức là em đang hiến tặng chính em,
em để lại chính em cho cuộc đời. Em luôn muốn để lại cái gì lành, đẹp và tốt và
cố gắng không để lại những cái ích kỷ, xấu xa hẹp hòi. Vì nay sống một ngày, em
mất đi một ngày, đời sống ngắn lại rồi.
Mấy ngày về nhà, ra vườn
trông thấy mấy cây rau muống tím em vui lắm. Trước khi ngắt từng cây vào nấu,
em chắp tay và xin cây. Cảm ơn cây đã nuôi sống em, sự sống của cây thật là một
sự mầu nhiệm. Ở Hà Nội có khi phải bỏ cả mớ rau bị hỏng, em thấy tiếc lắm. Có
khi em đã nhặt lại từng hạt mè đen của anh ăn bỏ sót cho vào mồm. hị hị. Được sống
cùng đất mẹ, em rất hạnh phúc.
Hệ thống Seo cũng gần như
hoàn tất. Em sẽ hoàn tất trong khoảng tháng nữa, rồi bàn giao lại cho anh chị.
Còn quán ở Tây Hồ làm Trà ướp sen Tây Hồ, anh có thể tìm cửa hàng bán trà, , nếu cần thiết, không cần
trà quán nữa. Em có thể trông một hai tháng đầu. Hoàn thành xong seo, khoảng
tháng nữa, em về nhà ở khoảng tháng giúp chị Thùy học Excel rồi em đi Tu. Hihi.
Rong chơi ở ngoài này một mình cũng mệt. Vào đó có tang thân cùng tu tập cho mien
mật.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét