About

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2018

Cảm ơn em một sự mầu nhiệm

Cảm ơn em một sự mầu nhiệm
Chúc mừng sinh nhật em!
Hai muơi mốt năm trước, em đã biểu hiện đầy đủ kiêu hãnh trên cuộc đời, để bây giờ hai mươi mốt năm sau, em lại biểu hiện một lần nữa đâỳ đủ hạnh phúc.
Cám ơn em, một sự mầu nhiệm.
Cám ơn em, một bông hoa điểm tô thêm cho khu vườn của cuộc đời.
Cám ơn em đã phạm sai lầm, để tôi hôm nay đã thấy em trưởng thành hơn rất nhiều.
Cám ơn em đã biết quay đầu nhìn lại, để tôi biết tôi có thể đặt niềm tin nơi em.
Cám ơn em đã luôn cố gắng, dù cho có chuyện gì xảy ra, để tôi thấy em ngày một vững chãi.
Cám ơn em đã luôn đặt niềm tin cho mình, để khi lung lay tôi sẽ đến bên em, ngồi thật yên có mặt cho em.
Cám ơn em đã có mặt trên cuộc đời để tôi và vũ trụ, vị ngọt của trà thái nguyên cùng biểu hiện cho em.

Em à, hứa với tôi nhé!
Hãy hứa với tôi rằng em sẽ luôn là em.
Hứa với tôi rằng lửa tâm trong em luôn được thắp sáng.
Hứa với tôi rằng niềm tin trong em luôn vững vàng.
Hứa với tôi rằng em sẽ tìm đến tôi mỗi khi khó khăn, mệt mỏi.
Hãy hứa với tôi rằng em sẽ mở lòng ra để trái tim của em rộng lớn, bao dung hơn.
Hãy hứa với tôi rằng em sẽ thương lấy chính mình.
Tôi biết tôi có thể tin tưởng em mà nhỉ?

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2018

Con đã thấy rõ con đường con muốn đi

Dạ thưa Quý Sư Cô, sau hơn 3 tháng suy nghĩ và sống cuộc sống ở ngoài đời thường, con đã rất muốn được quay lại Ni xá để tu sửa, học hỏi, chuyển hóa những hạt giống chưa tốt trong con và sau này con có thể giúp đỡ cho gia đình, bạn bè và quê hương con có dịp tiếp xúc được với Đạo Pháp nhiệm mầu mà Sư Ông đã dành cả đời xây dựng. Nhưng lúc chuẩn bị để quay lại Ni xá thì con biết được nếu con đi tu theo Đạo của Sư Ông thì anh trai con làm nhà nước sẽ không thăng tiến được và còn bị ảnh hưởng vì Đạo của Sư Ông bị cấm ở Việt Nam. Con đã thất vọng và đau khổ. Con đã nghĩ người dân mình thiệt thòi quá vì không được tiếp cận với những phương pháp thực tập và chuyển hóa của Sư Ông; những pháp môn nhiệm mầu có thể cứu vớt những tâm hồn lạc lối, đang chìm đắm trong những đau khổ, bế tắc tưởng chừng như không có lối thoát trong xã hội bây giờ mà Nhà Nước ta không chấp nhận, uổng quá, tiếc quá thay ạ!.







Tháng đó, không biết làm gì cho nguội nỗi buồn, phần vì không thể quay lại Diệu Trạm xuất gia, phần vì thấy quê hương mình còn nhiều điều không dễ thương quá, con đã làm chuyến đi dài ngày vào Đà Lạt, thành phố Hồ Chí Minh, ra Đà Nẵng, Hội An, Nam Định rồi sau đó con vô lại Huế cùng tăng thân Sao Mai nhân ngày lễ Giỗ Tổ. Gặp lại các Sư Thầy, các sư Cô và được trở lại Diệu Trạm con đã vui lắm. Con đã được kể khổ với mấy Sư Cô trong Ni xá ạ!. Hai ngày quay lại chùa Tổ và Ni xá giúp con lắng đọng lại và thấy lòng mình nhẹ nhàng, bình an. Con thấy được sống trong môi trường tu tập có các bạn đồng tu cùng chung lý tưởng bước đi trên con đường hiểu và thương thật sự quan trọng lắm, nhưng con chưa đủ phước đức, con về nhà bồi thêm phước đức và xin được làm cư sĩ tu tại gia vậy. Trong chùa hay ở nhà thì con cũng cần phải nấu cơm, giặt quần áo, đánh răng, rửa mặt, lên xuống cầu thang,… có khác chi là con có thật sự có mặt để tận hưởng những giây phút đó hay là để cho giây phút đó trôi theo tháng ngày. Nghĩ như thế, con thấy hơi thở của con nhẹ nhàng hơn. Con trở về nhà trong tâm trạng nhẹ nhàng đó và trở lại cuộc sống hàng ngày bình thường.

Con định hướng mở quán trà thái nguyên và kết hợp Trà với Đạo. Ở nhà con tham gia sinh hoạt với tăng thân Sao Mai nhà cô Thủy hàng tuần và tham gia vào các buổi tổ chức khóa tu cùng tăng thân ở miền Bắc. Con định viết thư trả lời lại các sư Cô nhưng con vẫn hy vọng 1 điều gì đó, con cũng không biết nữa. Công việc ở ngoài bộn bề, nhiều lúc con đã quên đi sự thực tập của mình và làm việc theo bản năng. Mỗi tối thứ 4 hàng tuần được sinh hoạt với tăng thân Sao Mai kéo lại cho con trở về với bản thân trong giây phút hiện tại nhiều ạ!.
Sau khi biết có thể tách ra khỏi sổ hộ khẩu của gia đình thì con có đi tu theo Đạo nào thì cũng không ảnh hưởng tới gia đình con nữa, con hạnh phúc lắm ạ!. Anh trai con giờ cũng hay đọc sách của Sư Ông viết nên cũng đồng ý cho con đi tu mà không ngăn cấm như ngày ban đầu. Thế là con có thể quay lại để thực tập, sửa đổi, để có thể dành toàn bộ thời gian thực hiện được ước nguyện thương được nhiều người của mình, con vui lắm, con hạnh phúc lắm ạ!
Con làm đơn này, kính mong Quý Sư Cô Hội Đồng giáo thọ và toàn thể tăng Thân cho phép con xin được quay lại tập sự xuất gia ạ! Con đã thấy rõ con đường con muốn đi.
Nếu được, con xin phép được thu xếp công việc ở ngoài này 20/8/2018 con xin được quay lại tập sự ạ!
Con xin chân thành cảm ơn Quý Sư Cô và toàn thể đại chúng! 
Tản mạn: Trà Minh Cường


Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2018

Ước nguyện!

Tôi cầu mong cho anh hạnh phúc
Tôi cầu mong cho em hạnh phúc
Tôi cầu mong cho chị hạnh phúc
Và cầu mong cho thế gian hạnh phúc.
Ai cũng có cơm ăn, áo mặc và nước sạch để uống
Tu là chỉ thế thôi.
Vậy mà lắm khi, em tôi còn mải mê công việc
Em bận giận hờn, chán ghét, si mê
Lắm lúc em tìm kiếm, lắm khi em bỏ chạy
Chơi trò trốn tìm bản thân...
Cuồng quay trong bóng tối
Trong ký ức đêm
Trong khúc nhạc đê mê,
Trong tách trà thái nguyên sáng nay.
Cuộc đời ơi! Đâu là lối thoát?
Sao vẫn cứ xoay vần uốn quanh?

Nhưng...
Mất mát để cho em thương người đơn độc
Khổ đau để cho em thương người si mê
Lỗi lầm để cho em thương người lầm lỗi
Tuyệt vọng để cho em còn thương, còn thương...
Tu là thương, còn ước mong nào cao cả?
Tu là vui, là cười, là khóc
Em hãy là tiếng chim ca líu lo sáng nay ngoài hiên nhà
Là tiếng hát trẻ thơ trong trẻo
Là cơn mưa xuân,
Là dòng suối chảy róc rách vui tai.
Rồi đây...
Mùa xuân về trên môi bé thơ
Và em tôi còn chạy chơi trên sân gạch
Em còn đùa giỡn trên đồi chè thái nguyên xanh ngát.
Tu là thương, là yêu, là cười, là hạnh phúc.
Chè xanh thái nguyên

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2018

Mỗi phút giây tôi học làm người yêu chân thật

Hạnh phúc được là chính mình, bạn không cần phải được thừ nhận bời một ai khác. Chỉ cần bạn thừa nhận chính mình là được rồi. 

Có một câu con luôn khắc cốt ghi tâm để con sống đó là:"bạn đẹp khi bạn là chính bạn". Rất đơn giản nhưng luôn luôn nhắc nhở con sống thật với chính mình. Thông thường không ai muốn biểu lộ cái xấu của mình ra cho mọi người biết vì mọi người thấy được cái xấu của mình, nhược điểm của mình thì mình rất sợ hãi, sợ người đó lánh xa và sẽ không thương, không đến chơi với mình nữa. . Đối với con, những cái đó rất là bình thường. Con thấy rằng mình vẫn là con người nên không thể hoàn hảo được. Nếu như hoàn hảo rồi thì chán lắm, vì chẳng có gì để mà khám phá tiếp những cái đẹp bên trong bản thân cũng như là mọi người xung quanh. Khi mà con nhìn vào mọi người xung quanh thì con thường nhìn vào bản thân mình để không bị tri giác chi phối con trước. Và không áp đặt tư duy của mình lên họ.
Sống thật với lương tâm nó khỏe lắm, mình không phải suy tư hay lo lắng, bối dối, khó khăn để đối diện với bất kỳ một ai đó. Không cần phải giàu nghèo, tốt xấu ra sao, thành thật vẫn là phẩm chất quý giá nhất. Người thông minh không dùng những lời ngọt ngào để chi phối, luôn dùng một cái nhìn rất sâu, thông thái để hiểu về một người.
Thực ra là để hiểu một người không khó đối với con, điều quan trọng là mình có muốn hiểu người đó không? Mình thấy lòng mình, luôn luôn nhắc nhở như vậy thì đường đi của mình thú vị lắm. Tuy rằng hai bên đường có hoa rất nhiều, con đường có thể là trải thảm cho mình đi nhưng mà có những lúc gồ ghề hoặc ổ gà và tự nhiên mình bị sốc xuống một cái. Chính nhờ những cú sốc như vậy, mình giật mình tỉnh dậy để biết mình là ai? Sống trong nhung lụa quá, hoặc đi trên thảm nhiều quá thì chán lắm. Con là một người rất thích trải nghiệm, cho nên tâm của con, con cũng muốn nó như vậy. Con muốn bản thân mình có như thế nào thì sống trong đại chúng những cái vụng về của con, con sẽ bộc lộ hết ra: Tôi biết rằng tôi có những cái vụng về đó, nhưng mà tôi sẽ chuyển hóa.
Sống trong cộng đồng nhưng mà mỗi người có những xuất phát điểm, gia đình văn hóa khác nhau. Nhưng thật sự con thấy rằng miền nào cũng có cái đẹp riêng, cũng như những vụng về, khuyết điểm của vùng đó, chứ mình đừng cho rằng nơi của mình là nhất, là hoàn hảo. Đối với con, con rất yêu Huế, tuy rằng con gốc Bắc, sinh ra ở miền Nam. Bởi vì Huế cho con sự sâu lắng, sự nhìn nhận rất là nội tâm. Huế cho con những bài học đầu đời về tình thương đích thực.Huế cho con cái tình, cái nghĩa, cái ơn rất là lớn. Cho nên mỗi lần mà con thường lên xuống như vậy, con thường đi lạy Tổ, con rất tin tưởng và nương vào điều đó. Nhờ vậy mà con rất yêu Huế và trở về Huế.
Khi mà con về Huế thì có nhiều người cản con lắm, hầu như không ai yểm trợ con về Huế hết. Tại sao còn trẻ như vậy, còn rất nhiều khả năng để phụng sự, ngôn ngữ học cũng nhanh, tại sao lại về chỗ đất thần kinh này.Tại sao?. Con không trả lời và con chỉ đi theo, con sống theo trái tim và lý tưởng của mình. Chỉ có mình sống thực tế thì mình mới có thể cảm nhận được những gì đẹp nhất và nuôi dưỡng mình nhất.

Đôi khi niềm vui chính là nguồn gốc của nụ cười nhưng đôi khi nụ cười có thể là suối nguồn niềm vui của bạn.

Mỗi ngày con chỉ cần có một tiếng, hoặc 30 phút hoặc 15 phút, con dành những giây phút đó ngồi yên để cảm nhận, để thấy rõ những gì đang xảy ra trong mình và xung quanh. Càng nhìn kỹ con càng thấy biết ơn trái đất này, sự sống mầu nhiệm đã hiến dâng những gì đẹp nhất cho cuộc đời. Và con đã sống trong sự biết ơn, điều đó nuôi dưỡng con trở lên tươi mát và tận hưởng cuộc sống trọn vẹn. Mỗi ngày con cũng tự chọn cho mình một món ăn khác nhau, và cố gắng tạo ra thức ăn đó. Vì mình yêu thích, Khi con ngồi yên cũng vậy, con chọn cho mình một thức ăn lành mạnh. Nhiều lúc con ngồi và cười một mình thôi, có thể mọi người nhìn vào và nghĩ con bị làm sao, nhưng mà với con, thật sự đó là giây phút hạnh phúc nhất. Có khi mình nhớ lại một niềm vui hoặc là cuộc trò chuyện giữa mình và một sư em, giữa mình và một sư mẹ, hay giữa mình và một quý Thầy nào đó thì tự nhiên con hồi tưởng lại quá khứ đẹp. Trong kinh thường nói:"Đừng tìm về quá khứ. Đừng tưởng tới tương lai. Quá khứ đã không còn. Tương lai thì chưa tới"...Nhưng mà thật sự nếu như mình không có cái quá khứ đẹp thì trong lòng khô khan lắm, mình chẳng có cái gì để mà cho nhau hết. Như con đến chơi với Sư Cô Đồng Đoan, Sư cô là người mà con đến chơi thân nhất và lâu nhất từ thời Bát Nhã đến giờ, hay như là Sư cô Hạ Nghiêm.Tuy rằng trước đây, con rát ít có thời gian đến chơi với Sư Cô này, nhưng mà khi hồi tưởng lại: À mình đã sống với Sư Cô, tuy mình không có nhiều thời gian bên nhau, nhưng mình có rất nhiều cái đẹp về nhau, cho nhau", những quá khứ đẹp đã nuôi dưỡng con như thế. Hay ngày hôm sau, con nhớ lại: " Ngày hôm qua, điều gì làm mình hạnh phúc nhất?. Điều gì làm mình hạnh phúc nhất thì mình có niềm vui nhất và mình nuôi dưỡng nó cho nhau". Những quá khứ đã nuôi con như thế.
Mỗi ngày con chọn cho con một món ăn tinh thần để nuôi dưỡng mình, ngồi yên và tìm ra những cách hòa giải nôi kết, những cái khúc mắc, những cái kẹt ở trong lòng. Con hạnh phúc trong từng điều giản dị như thế.
Sư cô Cẩm Nghiêm-- Trà thái nguyên ở Hà Nội

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2018

Tái sinh một kiếp người

Em thân yêu! Khi em cảm thấy lòng mình chông chênh nhất, khi em thấy lòng mình sắp gục ngã và lửa tâm trong em không đủ để sưởi ấm tâm hồn em. Em hãy đọc lá thư này, đọc với cả tấm lòng, em sẽ thấy tôi trong em và em sẽ được vỗ về.
Ngày hôm nay, tôi viết cho em lá thư này, bởi vì trong giờ phút này, lửa tâm trong tôi bừng cháy rạng rỡ hơn bao giờ hết, và tôi biết em cũng vậy, có phải không? Này em, em hãy sờ tay lên đầu mình đi, không còn tóc nữa, không còn vướng bận  gì nữa, em nhẹ nhàng và thảnh thơi về hạnh phúc lẫn tinh thần, em hạnh phúc quá, phải không em? Tôi sẽ kể cho em nghe giây phút thiêng liêng khi mà mái tóc em được cạo xuống. Em biết không? Cả đất trời lúc đó như chứng minh cho em.
Tôi cảm nhận tâm thức em lúc đó, lửa bồ đề cháy rực, chỉ một lòng quyết tâm xuất gia học đạo, tâm hồn thanh tịnh tiếp nhận từng giới như uống từng giọt nước mát. Em chả lời: " Dạ thưa, có" đầy dũng mãnh và đầy kiên quyết bằng cả thân và tâm em.

Em đã chọn được con đường đi rồi, em an tâm khi đã đặt con tim mình đúng chỗ, đặt nơi Bụt, nơi Thầy, nơi Tăng thân. Em có vui không khi nhớ lại giây phút thiêng liêng ấy? Chưa hết đâu em ơi, quay lại một xíu nhé!. Sao nhỉ? Lễ xuất gia của em thật đặc biệt, không định được giờ giấc, không có một sự chuẩn bị tinh thần nào cụ thể. Đông quá, thiền đường chặt lắm, không có chỗ cho các em đứng. Các em đứng ngoài hành lang, có thể sẵn sàng làm bằng cứ việc gì, chỉ cần một lần được trở về làm con của Thầy, con của Tăng thân. Thầy nhìn các em, ánh mắt tràn đầy yêu thương và tin tưởng. Ngay lúc đó, em cảm thấy một sự kết nối sâu sắc đối với Thầy. Em nhìn Thầy, thở cho Thầy và cảm nhận Thầy trong em. Em thì thầm: 'Thưa Thầy, con đã trở về!".
Em còn nhớ không? Cái lúc mà những giọt nước cam lộ rưới lên đầu em. Mát quá, êm dịu quá, nhẹ nhàng, hạnh phúc quá!. Từ bỏ đi thôi những hệ lụy cõi trần, quay về với những hạnh phúc mầu nhiệm giản đơn. Em có tên mới rồi đó, Trăng Hải Chiếu, tên đẹp quá phải không em? Em hãy trân quý nhé, giây phút này chỉ xảy đến với em một lần trong đời.
Mẹ nhìn em kìa, mẹ khóc. Em đến bên mẹ, em biết vì sao mẹ khóc bởi vì em cũng không cầm nổi nước mắt. Em biết ơn mẹ nhiều lắm, em biết ơn ba nhiều lắm!. Hình hải này của em, nguyên vẹn không tật nguyền, là của tổ tiên, ba mẹ cho em. Làm sao em có thể quên được ngọn núi cao dày ân nghĩa.
A! Lạnh quá, nước làm ướt mái đầu của em. Không sao, có lạnh em cũng chịu được. "Nam mô Bồ Tát Quan Thế Âm..." cả đại chúng hộ niệm cho các emm, em không thấy được mặt ai hết., chỉ thấy toàn một mầu nâu trước mặt và tiếng niệm Bồ tát đầy hùng lực.Y Chỉ Sư cạo tóc cho em, em gái em cạo tóc cho em, mẹ và cô em nhìn em đầy hạnh phúc. Từng lưỡi dao từ từ từ từ đưa mái tóc em xuống đất. Em chỉ biết nhắm mắt cảm nhận những làn sóng hạnh phúc ập vào bến bờ trái tim em.
Em biết ơn Tăng thân nhiều lắm! những người đã giúp em được biểu hiện thêm một lần nữa đầy hạnh phúc.
Mọi người nhìn em trìu mến đón em vào vòng tay tăng thân. "ui cha, đầu tròn ghê", "mặt sáng ghê kia", "hạnh phúc quá đi", "chào sư cô mới"...Em cười và thầm cảm ơn mọi người. Em được sinh ra cuộc đời mới, đẹp hơn, em sẽ viết vào quyển sổ cuộc đời mới những gì nhỉ? Có rất nhiều điều đang chờ em khám phá, em có hào hứng không?
Em có nhớ em có nói với tôi những gì không nhỉ? Em biết ơn lắm, mọi nhân duyên đến với em. Em sẽ không để tôi hộ thẹn vì em. Em nói rằng, tôi cứ tin em sẽ làm được,sẽ làm con ngoan của Thầy, của Tăng thân. Nhớ em nhé, tôi sẽ đi cùng em, nắm tay em. Hỏi vui nhé, nếu bây giờ có ai hỏi em, em sẽ trả lời sao nhỉ? - Dạ, Con: Chân Trăng Hải Chiếu ạ!
chè thái nguyên

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2018

Bời vì nếp sống bán trà thái nguyên này chọn con

Đó là việc Sư bé được cầm quyển kinh, học những điều giúp Sư bé chuyển hóa được những khổ thọ của mình, nhẹ nhàng trong công việc bán trà thái nguyên

Khi đơn giản là thở vào, thở ra, khi khổ thọ tan đi và một nguồn tươi mát, ngọt ngào tràn ngập trong lòng Sư Bé. Sư bé thấy hiểu được, thấy thương được, dòng suối tươi mát đó thấm nhuần vào từng tế bào của Sư Bé. Sau không ít lần Sư Bé tự hỏi và tự trả lời:"Mình phải làm gì đây? Thôi thì thở tiếp để cảm nhận dòng suối tươi mát ấy". Sư Bé có thể đối diện và chuyển hóa được khổ đau của mình, hàng ngày bán trà và có thời gian thưởng thức được tách trà thái nguyên thơm ngon.
Sư bé biết, đó là việc mà sư bé được tham dự vào một dòng chảy tâm linh. Một Sư cô đã nói với Sư Bé:"Chị hạnh phúc lắm khi thấy các em được xuất gia. Bởi nếp sống tâm linh rất đẹp đến nỗi mình chỉ muốn trao truyền nếp sống ấy cho thế hệ tương lai". Một dòng chảy mà lý tưởng được trao truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, tình thương được gửi gắm nơi từng giọt nước của dòng chảy. Mỗi ngày Sư bé tập thở cho hết lòng, tập đi cho hết lòng, đặt tình thương và sự chú tâm nơi đôi bàn tay khi Sư bé rửa bát, giặt đồ, nấu cơm, pha trà mỗi ngày... Sư bé cảm thật thật ý nghĩa khi Sư bé được Sư Cha la, Sư bé không buồn mà thấy thật là thương Sư Mẹ, Sư Cha. Giờ Sư Bé đã khác xưa rất nhiều, và nơi nếp sống tỉnh thức, sư bé thấy cuộc đời mình thật ý nghĩa.

Đó là việc sư bé thấy khổ thọ vui buồn, không vui không buồn khi thưởng thức trà thái nguyên cũng là một điều mầu nhiệm của tâm thức. 

Sư bé cứ mong khổ thọ ơi, ở lâu thêm chút xíu nữa để Sư bé có dịp thở sâu thêm, cần trọng hơn và thấy rõ bản thân mình hơn. Lúc đó sư bé thấy ba, sư bé thấy mẹ và sư bé thấy chị của mình. Sư bé thấy người thương khi mỗi khổ thọ đi qua. Tập thở, tập mỉm cười khi mỗi lần pha trà. Sư bé tự nhắc nhở mình thở cho thiệt chắc, bám cho thiệt dai, rồi sau những khổ thọ là những bài học quý, là những niềm hân hoan khi sư bé không còn buồn nữa. Có khi Sư bé để mình được khóc, được nhăn nhó, có khi gào lên sao cũng được hêt, Sư bé sẽ không quên thở, không quên thưởng thức những cảm thọ đi qua.

Đó cũng là việc Sư bé của nhũng anh em, bạn bè cùng bán chè thái nguyên bên cạnh.

 Có những người chưa được tiếp xúc nhiều, có những người bạn đã được làm cùng và được chơi cùng. Đó là khi cùng làm một việc gì đó những công việc đóng chè, xếp hàng vào thùng, cùng kiểm trà, lấy hương trà xanh... Mỗi người một tay, sư bé và mọi người đều đã rất hạnh phúc khi được nhìn thành quả của mình sau khi hoàn thành xong. Và có lần được tự thưởng cho nhau ly nước mía hay nước xấu, nước me của ban chăm sóc mang ra. Sư bé thấy hạnh phúc khi được cùng mọi người bàn luận về một vấn đề gì đó trong các khâu vận chuyển, đóng gói trà, mà tất cả mọi người đều thống nhất được với nhau và đủ để lắng nghe ý kiến của nhau. Và từng sự quan tâm nho nhỏ với mọi người trong công ty, Sư bé được sư cô nhắc nhở, Sư bé được tặng một hộp sữa hay sư bé được thở cùng đại chúng thật là bình an trong những phút giây linh thiêng, quý giá.

Có nhiều lần gặp phải những vấn đề khó khăn trong công việc kinh doanh trà thái nguyên, Sư bé đã đi ra ngoài một mình và đi kinh hành. 

Bước từng bước một kết hợp với hơi thở vào ra, Sư bé cứ ngỡ như là một giấc mơ. Có khi sư bé nghĩ rồi sẽ có một ngày nơi này trở thành nơi đổ nát, mạng nhện chăng đầy trần nhà, nền gạch lỏm chỏm, cây cây um tùm và đầy bụi bặm... Có thể lắm chứ? Nhưng lúc ấy có ai biết rằng ở đây đã từng có những con người làm việc hăng say, sống và có những bước chân thật bình an trên nền gạch này không nhỉ? Giống như tu viện Jetavara hay trung tâm Phật giáo Luy Lâu ngày xưa vậy. Mỗi lần đi kinh hành là Sư bé lại vỡ ý ra, có lúc đi ra được những cơn bão tố, những suy nghĩ mông lung khi phát triển công ty trà, có lúc Sư bé đã bỏ qua được những hành động vụng về của mình và của những người bạn cùng bán trà với mình. Cứ như thế, Sư bé thấy thật bình an khi đi kinh hành.
Trong sách có viết, Sư chú Kính Tâm hô chuông đại hồng rất hay, ai nghe cũng thấy bình an. Công phu tối nay, Sư bé sẽ hô canh cho mọi người ngồi thiền. Sư bé cũng sẽ trở về hơi thở và cầu nguyện cho đại chúng có giờ ngồi thiền thật là bình an, để có những giờ bán trà thoải mái và sáng tạo bên nhau. Sư bé cảm thấy rất hạnh phúc vì Sư bé đã chọn được nếp sống này, à không, nếp sống kinh doanh trà thái nguyên này đã chọn sư bé, các anh chị trong này đã chọn Sư bé làm bạn đồng hành. Sư bé mỉm cười nhẹ và lắng nghe tiếng chuông đại Hồng của chùa Tổ đang ngân lên da diết lúc này.
Sư Cô Trăng Hồ Sen_ Chè thái nguyên