Chào em!
Lại phải để em mỏi mắt, đọc tin nhắn của chị them lần nữa vậy
hị hị. Nguyễn nhân để có tin nhắn dài dài này đơn giản chỉ là chị muốn nói chuyện
với em. Hehe
Ngay từ lúc chị biết được là mình chả thay đổi được ai cả,
trừ khi người đó tự nhận ra và tự muốn thay đổi thì chị không có suy nghĩ muốn
người khác phải này nọ. Và cuộc nói chuyện này cũng vậy, chị muốn nói chuyện với
em, điều đó làm chị vui, chỉ vậy thôi.
Chị có tên là Trang Cười vì chị hay cười lắm, dù là chuyện
bé tí cũng làm chị bật cười, giờ chị đang nhe răng đây này, à. Chị có tính hài
hước nữa hehe. Mà nhớ lại, chị khóc trước mặt bạn thân chị đúng một lần, ngày
đó cưới chi gái chị, anh chị khóc, chị cũng khóc. Hị hị.
Chị là một kẻ “nghiện tình thương” chắc bởi vì thiếu thốn
tình cảm gia đình từ nhỏ. Đó là yếu điểm lớn nhất của chị. Trong các mối quan hệ,
chị sống bằng tình cảm thật của chị, nên chị có nhiều người thương, và cũng có
nhiều người đã làm chị đau khổ.
Chị có mối tình đầu năm cấp 3, tình yêu đầu thời đó chỉ là
cái nắm tay, đèo nhau xe đạp, cài hoa phượng, chỉ cần dc nhìn thấy nhau là vui
rồi, hehe, còn có cả những nụ hôn vụng về. Năm chị vào đại học thì hai đứa chia
tay. Chị đã rất đau khổ. Chị đã mất hơn năm để quên quên, hị hị. Cơ mà tình yêu
thời đó chưa sâu tới mức vậy. CHị nhận ra những giận hờn đủ thứ chuyện vì chưa
hiểu được nhau, sự sợ hãi mất người yêu đã khiến cả hai đứa mất tự do.
Vào đại học chị chơi với 1 nhóm nát, hihi, toàn zai, có mỗi
chị là con gái, chơi rất thân, bọn nó luôn bảo hộ chị, nấu ăn, làm giúp chị đủ
thứ chuyện. Chị có một thằng bạn thân nhất tên Trinh. Hắn không phải nói là đẹp
zai, mà rất xinh zai và đào hoa. Hì hì, hai đứa khá hợp nhau, đi học đèo nhau,
rồi học thêm, cả đi thi cũng ngồi gần nhau vì Trang- Trinh mà. Hắn lười học, đi
thi chị lúc nào cũng làm 2 bài, chị được 8 hắn cũng 7,5. Được cái hắn chơi rất
được, cưới anh trai, chị gái chị hắn đều về hộ đâu ra đó. Cả lớp tưởng 2 đứa chị
yêu nhau, hihi. Ra trường hắn ngỏ ý với chị. Chị cũng thích hắn, gia đình chị
cũng thích hắn lắm, hắn hay vào chơi với bà và các cháu. Cơ mà lý tưởng đi tu dữ
quá, chị đi tu, hắn bỏ vào Nam sống. hị hị.
Tết vừa rồi chị về, hắn cũng về, mấy đứa đi chơi. Giờ hắn chắc
có người yêu trong đó rồi. Chị cũng bình thường mà. Dùng face có mấy đứa làm
quen, chị cũng nói chuyện bình thương thôi, bảo chị đặc biệt này nọ, chị cho
xem hình ảnh các sư cô, hôm sau thấy mất hút không ỏ ê gì nữa. hehe.
Chị thấy em và Hải Anh tính rất hay. Cơ mà hai đứa có người
yêu rồi, vẫn tán tỉnh nhau, huhu, sao chị thấy cứ sao sao ấy. DÙng thời gian đó
mà lập nghiệp hay làm việc gì đó tốt hơn chứ. Tốt nhất là trong tình yêu phải
có tình bạn, hai đứa cùng chung lý tưởng, cùng một mong ước, để là chỗ dựa của
nhau vượt qua những nỗi mệt mỏi, những ngày going bão.
Mà em đừng có sợ khó khan, hay sợ gặp phải đau khổ. Có khó mới
cần tới mình, không khó thì chán lắm, chả có gì thú vị cả. Cả khổ đau cũng vậy,
sợ gì nó. Có khổ đau mình mới biết trân quý và đi qua cơn bão, mình sẽ sống sâu
săc hơn, và mới biết hạnh phúc là gì, chỉ khi khát nước, người ta mới biết hạnh
phúc khi có cốc nước.
Chị đã về và sống trọn vẹn, có mặt cho gia đình chị. Giờ đi
cũng bị động đậy lắm, vì thương gia đình và thương các cháu. Cứ tự nhủ với
mình, mình đã sống hết mình, đã có mặt trọn vẹn, tiếc chi nữa, mà nhấc chân đi,
sao mà lòng cứ buồn buồn. CHị chọn con đường xuất gia không phải vì chị chốn
tránh cuộc sống hay do gia đình éo le, đau khổ j hết; vì chị muốn giúp người
khác thấy được: cuộc sống đâu có khổ đau, chỉ có qua nhận thức của con người nó
mới có khổ đau, chả thế mà: người buồn cảnh có vui đâu bao giờ; anh chỉ toàn thấy
cát bụi khi anh nhẫm chân vào cát bụi và đi trên cát bụi. CHị muốn thương được
nhiều người, chị muốn có nhiều thời gian để làm nhưng gì mình thích, chị muốn tự
do…
Hihi. Em biết sao chị muốn nói chuyện với em không? Vì nơi
em có sự tươi mát, làm mỗi khi chị nói chuyện với em chị vui lắm. Có lúc chị đã
ngồi chờ tin nhắn của em khá lâu đấy. Chị biết làm phiền em, mấy hôm trước chị
ko thấy vui khi nc với em, vì nhận thấy em bận quá và tin nhắn của em không có
để tâm vào đó nữa. Nhưng mấy hôm nay lại vui rồi, hihi.
Đi tu, chị không được dùng dt nữa. Nên chị muốn tâm sự dài
dài thế này. Chị tin với những ước muốn của mình cùng với sự ham học hỏi, tính
tự lập, kiên trì, cùng với nhiều đức tính tốt đẹp của em nữa, sớm muộn gì em sẽ
thành công. Nhưng giờ có nhiều CÔ HỒN đang đi lang thang và ngồi vật vờ ở nhiều
nơi. Em biết cô hồn đó là ai không? Hihi. Em nhớ nha: Thân và TÂM tuy hai cái
riêng nhưng lại là một, nếu cái thân bệnh tật, thì cái tâm không an ổn và ngược
lại. Nên việc đi lang thang buồn thiu, rồi ngồi hàng giờ bên cái máy vi tính mà
quên mất mình đang có một thân thể; giống CÔ HỒN lắm em nhỉ? . Chị rất muốn
Hoàng để ý tới mình có một thân thể, thỉnh thoảng hãy muốn 1 cốc nước đầy, xoa
bóp chân tay, đứng lên đi lại và mệt hayx cho mình nghỉ ngơi. Còn quan trọng nữa
là thỉnh thoảng hãy mỉm cười, nụ cười sẽ xua đi những căng thẳng, mệt mỏi em nhỉ?
Dù có chuyện gì xảy ra, hãy nghĩ rồi ngày hôm nay cũng qua,
mọi chuyện sẽ qua thôi, không sao đâu mà.
Và mình còn sống thì mọi chuyện đều có thể xảy ra, mình có
thể làm được. hihi
Thương
Chị Trang Cười _ Trà Minh Cường
0 nhận xét:
Đăng nhận xét