Viết cho em!
Hà Nội có trang sáng sau cơn mưa
Chắc tầm này em đang ở nhà bên cạnh gia đình thân thương,
cũng có thể đang nhậu nhẹt với bạn bè hoặc đưa người yêu đi chơi… Em có nhìn thấy
trang hôm nay tròn và sáng không? Chỉ đứng ở lancan phòng phơi đồ tầng thượng,
thấy trang đó hihi.
Hôm qua lên facebook đọc được bài viết của cô Lee Nam chia sẻ,
tôi đã nghĩ tới em và muốn tâm sự với em đôi lời.
Hì hì, bắt đầu từ đâu nhỉ? Chả biết sao tôi lại xin FaceBook
của em, mà em là người đầu tiên mà tôi xin face kể từ ngày tôi biết dung facebook
tới giờ. Nói thật đấy he he. Có phải em đang cười tôi đúng không? J
Cũng như thói quen cũ, click vào facebook của em xem trang
cá nhân, chỉ thấy em rất tươi thôi, không có gì ấn tượng với tôi lúc ấy cả.
haha, Epzai ở mức đồ Tb khá thôi, vì tôi học công nghệ thông tin toàn zai đẹp
mà. Bạn tôi chơi toàn hotboy, người yêu cũ của tôi cũng epzai lắm đấy , dù tôi
xấu gái he he.
Cơ mà càng nói chuyện với em, tôi càng thấy em gần gũi và cởi
mở. Cách em sử dụng ngôn từ tự nhiên, trẻ trung, và sự cởi mở của em đã khiến
tôi được cười rất nhiều khi nói chuyện với em đấy. hihi. Em biết không? Ngày qua
tôi đã quay lại trang cá nhân của em, không phải để ngắm nhìn ảnh em mà chỉ muốn
hiểu hơn về em chút thôi. Xem cái video em quay trực tiếp lúc em đứng trên miếng
trượt bang khiến tôi được cười nhiều gê ấy, rách cả mồm luôn haha. Lý do đơn giản
lắm, vì sự trẻ trung và yêu đời ở em, tôi thấy một đứa bé khoảng chừng 3, 4 tuổi
thôi đang đứng trên miếng bang nô đùa vui vẻ. Haha, hnao phải đưa tôi chi phí
đi khâu lại cái mồm vì vụ cười rách miệng này đấy nhé, kaka. Tôi còn thấy trên
trang cá nhân của em có những tấm hình rất đẹp và những cuộc trò chuyện thân
thiện của em với người thân trong gia đình và cả người yêu em nữa. Thế là chị
biết liền, vì sao em có được sự tươi mát như thế đấy. Mình có hiểu, mình mới có
thể thương được người khác. Em có sự truyền thông giữa anh chị em trong nhà,
cái khó em đã có thể làm được, em giỏi lắm đấy. Em có sự truyền thông, em hiểu
được những nỗi niềm của người này, những khó khan của anh kia, những vụng về của
cô em… từ đó em có thể thông cảm được và thương được họ một cách thật sự.
Đang ngồi viết cho em, mà chị cười tươi lắm luôn ấy, hehe.
Dù chưa biết em là thần đồng hay là thành phần nguy hiểm của xh gì gì ấy, nhưng
mà cách em giao tiếp, cư xử cũng như tình thương của em, chị thấy em tuyệt lắm
đấy. Phổng mũi chưa, gì mà được khen hoài, kaka. Vì cuộc sống có nhiều lý lẽ đúng
với người này chưa chắc đã đúng với người kia, đúng với hôm nay chưa chắc đã
đúng với ngày mai, làm gì có đúng sai, chỉ có khéo hay không khéo mà thôi em nhể
he he.
Cô Lee Nam của Vietmoz là người chị ngưỡng mộ. Anh kể anh lập
nghiệp từ đôi bàn tay trắng, kiên trì, nhiệt huyết… j đó anh có thừa. Anh ấy đã
xây dựng Vietmoz không chỉ bởi tiền, mà còn bởi niềm đam mê, sự cống hiến hết
mình cho sự nghiệp đào tạo các seoer, và những giá trị anh ý mang lại cho nhiều
người, khiến chị rất khâm phục anh. CHị
thấy nếu cái ước muốn của mình mà nó có thể giúp cho nhiều người khác như nghề
đào tạo học viên ấy thì nó sẽ tạo cảm hứng cho mình bay cao và bay xa lắm em nhể?
Và sẽ có nhiều bạn có thao thức muốn thực hiện ước muốn to to ấy cùng mình; điều
đó làm cho cái ước muốn đó dễ thực hiện hơn là mình đi một mình. Mà một giọt nước
không thể chảy ra biển, nó sẽ bị bốc hơi mất, nếu nhiều giọt nước chảy thành
dòng chắc chắn sẽ ra tới biển em nhỉ?
Dù chỉ biết rằng người Thầy mà mình tìm kiếm để học hỏi
chính là bản thân mình, nhưng mình không có sức để làm chuyện gì 1 mình đâu.
Mình sẽ phải đầu tư rất nhiều vào đám đông để tìm ra được vài người tri kỷ đồng
hành với mình cùng đi trong cuộc hành trình đó. Sự nghiệp xây dựng một hệ thống
cộng đồng hòa hợp là nó cả một công trình lớn, và cực; cái này phải lôi cái
khéo và không khéo ở đây. Hehe. Vì mình biết mình không thể đi một mình em nhỉ?
Một điều nữa là htruoc chị có gặp anh Nam trong buổi liên
hoan, thấy mặt anh ý đỏ lênh căng, chỉ có cảm nhận anh ý nát lắm rùi và chỉ cảm
nhận rõ cái giá của sự đánh đổi. Chị nghĩ tới lá gan, thận, mật.. của anh ý đau
tê tái trong mỗi lần giao lưu, gặp gỡ bạn bè… Những thứ mình đưa vào thân thể
mình hàng ngày như rượu, thịt lợn, gà, cá, cua… các kiểu, mà ngày nay người ta
toàn chăn lợn, gà, cá… bằng những hóc môn sinh trưởng, mình ăn những thứ đó là
đang ăn những hóc môn độc tố vào cơ thể hàng ngày, chả trách giờ sao lắm bệnh tật,
ung thư các kiểu.
CHưa kể những bài hát tình sầu đứt ruột ỉ ê, những bộ phim
chém giết nhau gây bạo động, thù hận, những phim sex kích dục, những cái khép cửa
tâm hồn rồi rơi vào trầm cảm… những món ăn đó hàng ngày đang tưới vào chúng ta.
Em thấy nguy hiểm không? Kaka
Hành trình của em, một nhóc 22 tuổi, mới chỉ bắt đầu thôi. Sức
khỏe là của cải lớn lớn và mình phải tôn trọng cơ thể mình nữa. Đến lúc đôi mắt,
lá gan, tim, cật, thận… yếu rồi, sao cứu được nữa, lúc đó có mà tiện tỷ cũng
không cứu lại được. Em gầy như thế, đi gió ru chắc cũng đổ, mà đòi làm thành phần
nguy hiểm của xh kkaka. Sau đồ án, chỉ nghĩ em buông hết ra, nghỉ ngơi và tập
hoạt động như giờ giấc công sở, sau khác thành thói quen; có kế hoạch thời gian
cụ thể, nó mới chuyên nghiệp và hiệu quả, sau này còn đào tạo con cháu nữa chứ,
hehe. Để thời gian cho riêng mình, còn ngắm cây hoa, quả, nghe chim hót buổi
sáng, ngăm mặt trời mọc, ngắm mặt những người thương. Đâu phải phải có nhiều tiền
mới hạnh phúc. Cái gì cũng có cái giá, càng nhiều tiền, càng bận rộn, time,
công sức, trí tuệ… sống càng đơn giản càng hạnh phúc, và có nhiều tự do hehe.
Cuộc sống luôn biến đổi không ngừng, nay còn sống biết đâu
ngày mai thế nào,hãy trân quý cuộc sống hiện tại và những người em thương, bởi
biết đâu ngày mai họ không còn nữa. cuộc sống chỉ có mặt trong giây phút hiện tại
em à, đừng đợi xây nhà gác, mua máy bay mới hp, hp có mặt liền ngay bây giờ và ở
đây, ta có thật sự có mặt để mà hưởng nó hay không thôi.
Cảm ơn em vì sự tươi mát của em chị đã rất vui và hạnh phúc.
Thương: chè thái nguyên
0 nhận xét:
Đăng nhận xét