Thái Nguyên ngày 2/3/2017
Hì hì, Chào anh trai bán trà thái nguyên!
Em được đi chơi hơn hai tuần vừa rồi cũng nhiều điều vui lắm
anh ạ!. Giờ em muốn nhìn lại mình và muốn chia sẻ những điều này với anh trai của
em.
Đầu tiên, là lời bày tỏ lòng biết ơn của em với anh. Em lớn
khôn và sống được hài hòa như ngày hôm nay là nhờ có anh, công của anh là lớn
nhất, hị hị. Em cảm ơn anh nhiều lắm!.
Em chưa bao giờ phô với anh về ước muốn của em. Thực ra thì
em thích một cuộc sống bình dị, có nhiều cây cối xung quanh nhà để được sống
hài hòa với thiên nhiên, ngày ngày đi thả trâu, no nê tắm nắng, ngả mình vào những
bãi cỏ xanh ngắm hoàng hôn và bình minh buổi sớm, thả diều và nghe tiếng sáo thổi.
Nghe thấy an nhàn quá đúng không anh? Hì hì. Còn sở thích duy nhất của em là được
về nhà, mỗi khi cảm thấy căng thẳng hay ngột ngạt là em lại hay về nhà là vì thế
ạ! Về nhà em được chạy đua với mấy đứa cháu, ngắm nhìn khoảng trời cao rồng rộng
với mấy cánh diều lửng lơ trên nền trời xanh cao. Vì điều này mà có lúc, em
không chịu nổi đã thốt ra một hai câu vô lễ với chị Dâu. Nói ra em cũng thấy
day dứt lắm nhưng em rất bức bối vì mỗi lần về quê là chị tỏ ra khó chịu, này nọ.
Giờ chắc là bình thưởng rồi anh ạ! Hì. Em cũng biết là em về hơi nhiều, nhưng ở
dưới này nhiều khi em thấy ngột quá và vì em có mỗi cái sở thích đó thì tội gì
không về, nhiều người muốn về nhà còn chằng được hì hì.
Mấy ngày ở Đà Lạt, em buồn quá! Lúc xuống sân bay, em cũng
mua bản đồ du lịch Đà Lạt để đi du lịch vài nơi, sau đó mới vào Thiền Viện Trúc
Lâm. Thật ra thì em đã chuẩn bị mọi thứ, đã sẵn sàng để vào Huế xuất gia. Em
cũng đã nói với anh rồi, thứ tình thương trong đó tuyệt vời lắm. Thứ tình
thương đó vượt qua tất cả những khái niệm giữa ta và người, không còn kỳ thị,
lưỡng nguyên, không còn có anh và em vì trong anh đã có em. Khi nếm được hương
vị của thứ đó rồi, thì tình thương của trai gái như đối với tình yêu của em với
một người con trai nào đó, nó được đồng hóa với tình thương dành cho các cháu,
tình thương dành cho anh chị và cho mọi người chung quanh.Em không còn bị vường
mắc, bị kẹt, bị mất tự do và đau khổ như trước nữa.
Ở trong Huế, Tăng thân không nhận người bị nhiễm Viêm Gan B
vì tang thân phải luân chuyển 46 quốc gia trên thế giới. Các Tổ có dạy: Nếu tìm
được nơi có Thầy giỏi, có pháp để tu, có nơi ăn chốn ở thì tìm mọi cách để được
ở lại tu tập. Thật ra thì em cũng lách luật được, luật đó chả qua chỉ là cái
pháp. Lần trước em nhờ chú Thọ xin cho được phiếu khám sức khỏe không bị Viêm
Gan B, nhưng lần này không xin được, em định nhờ Hậu đi xét nghiệm cho; những
sau biết thêm được thông tin:”anh không thăng tiens được nếu em xuất gia theo đạo
của Thầy.” Em nghĩ cái duyên của mình không đủ để ở nơi đó. Em đã khóc rất nhiều.
Em nghĩ: một con chim, có khi phải dành cả đời mình để đi tìm một khu vườn có
hoa thơm quả ngọt, em tìm được khu vườn đó rồi mà không vào thì uổng quá!. Cuộc
đời mỗi người đi tìm cho mình những người bạn tri kỷ, có người gặp rất nhiều
người bạn tri kỷ, có người thì không gặp được một người bạn tri kỷ nào vì thiếu
phước duyên, gặp được một người bạn tri kỷ là rất may mắn. Ở nơi đó em có Thầy,
có các huynh đệ có cùng lý tưởng cùng đi trên con đường hiểu và thương. Em nghĩ
hai vợ chồng nếu chỉ lo cơm áo, gạo, tiên, và chuyện tình cảm thôi thì chưa đủ,
hai vợ chồng nên có cùng một lý tưởng, có chung một giấc mơ, để sáng cho nhau
niềm vui, chiều cho nhau niềm vui, hai người có đủ khả năng để hiểu nhau và
thông cảm cho nhau, cùng nhau vượt qua những thử thách của cuộc sống.
“Khó nhất tu nhà, khó hai tu chợ, khó bat u chùa”. Em chưa
bước chân vào thiền Viện Trúc Lâm vì em biết em bước chân vào đó thế nào em
cũng mê như mê Diệu Trạm ở Huế vậy. Nhưng giờ hết khổ đau rồi, còn hệ thống Seo trà thái nguyên ở ngoài nữa, tu them 3, 4 năm ở ngoài, khoảng 30 tuổi, nếu còn muốn đi tu em sẽ
vào đó hì hì.site: https://cheviet.vn/
0 nhận xét:
Đăng nhận xét