Diệu Trạm
ngày đẹp trời,
Trang Cười
thương mến!
Chỉ viết cái
tên thôi mà cũng đã khiến ta phải mỉm miệng nở một nụ hàm tiếu rồi Trang nhỉ!
Thế là cái
tên này là một công án thiền nhắc nhở ta về với những điều kiện hạnh phúc trong
hiện tại đấy! Chà chà! Ghê ta!
Gặp lại “người
xưa” (em xưa) vẫn thấy nơi em sự tươi mát của một dòng suối nhỏ chảy ra từ ca
nguyên xanh kia! Vậy là ta mừng trong long nhiều lắm!
Chắc hẳn dù
bụi trần có lấm áo nâu kia, nhưng hạt bồ đề (lý tưởng của hiểu và thương) vẫn
đang đâm chồi nảy lộc và màu áo nâu của em đã đi vào đời để sống hạnh phúc và
làm chốn bình an cho biết bao người.
Khi ta có ngọn
lửa của ước mơ, của lý tưởng tuổi trẻ cống hiến phụng sự trong tay thì dù là ở
chốn bụi hồng hay chốn am mây, ta đều có thể sống chọn vẹn, hạnh phúc với chính
ta và với những người ta đã nguyện thương yêu.
Tuy rằng biển
khơi cũng đôi lần dậy song, nhưng càng bão tố, càng mịt mùng, càng khó khan khổ
đau bao nhiêu thì ta càng cần quay về với những sự thực tập đơn giản và càng cần
phải yên bấy nhiêu em nhé!. Mình có “lặng”mình mới “lắng” và mình mới có thể thật
sự “nghe” được người thầy và người bạn tri kỷ trong mình bấy nhiêu em nhé!.
Làm sao mình
có thể trở thành Tri Kỷ của chính mình thì mình mới có thể trở thành Tri kỷ của
người mình thương được, Trang nhỉ!.
Chỉ cần ta uống
một ngụm mây trong chè thái nguyên, bằng tất cả sự có mặt và lắng yên của ta, ta mới có thể
thưởng thức hết vẻ đẹp của Trà và của Trời Đất, của chính ta.
Uống trà
mình sẽ uống cả đời, cũng như công việc mình sẽ làm ngàn đời. Thì hôm nay đây,
ta nguyện ngồi xuống, có mặt hoàn toàn trong phút giây hiện tại để cảm nhận ly
Trà thái nguyên đang có mặt trong tay. Công việc hay cuộc sống vẫn theo một dòng chảy như
thế em nhé!. Trong chùa hay ở ngoài thì mình cũng rửa bát, đánh rang, giặt đồ…
cả đời mà. Có khác chăng là mình có thật sự có mặt và tận hưởng giây phút đó
hay không hay là để cho những dòng suy tư cuốn mình trôi dạt theo tháng, ngày.
Chị tin là với
vốn liếng của bố mẹ, ông bà, tổ tiên tâm linh và huyết thống đã để lại cho em,
cùng với ước mơ và lý tưởng của mình, em sẽ dần dần áp dụng thành công những gì
mà em đã được trao truyền và em còn có thể chia sẻ cho nhiều người khác những
gì mà em đã thành tựu nữa.
Chị rất
thích câu:” Con có lý tưởng, con có tuổi trẻ. Con có niềm vui sống.”
Em vào đây
mà chị em mình chưa có dịp nói chuyện nhiều, nhưng những người bạn thì vẫn luôn
ý thức về sự có mặt của nhau dù không nói một lời.
Trân quý khi
thấy em và ngay cả khi không thấy em ở đây, chị vẫn biết rằng em đang “ở đó” vững
chãi và kiên cường.
Cho chị gửi
lời hỏi thăm tới bà nội, anh chị em!
Tặng cả nhà
một câu:”Bàn tay con chắp lại, nguyện cầu cho gia đình mãi mãi hòa thuận,
thương yêu.”
Thương: Chị
Trăng Thường Chiếu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét