About

Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017

Tâm sự với chàng trai

T muốn chia sẻ với Trinh chuyện này. Trinh biết sao t hay lảm nhảm với Trinh chuyện này, chuyện kia không, chỉ đơn giản là vì t thấy nói chuyện với Trinh rất an toàn, vui vẻ. Nên chuyện gì t cũng có thể kể và không thấy phải giấu diếm bất cứ thứ gì, kể cả niềm vui và nỗi buồn. T có thể chia sẻ chuyện của t với anh trai, Trinh, Thành và Toàn vì t biết họ hiểu t, thông cảm cho t, lắng nghe t, nên t đã coi họ là tri kỷ của mình. Cả đời có người còn không có cả một người tri kỷ, nên t thấy t rất hạnh phúc.

Lần trước, khi đưa quà mà Trinh không qua lấy, t đã rất buồn, hạt giống tự ái trong t lên cao lắm, t cứ nghĩ khi t được nghe mình có quà, là t đã rất sung sướng và tò mò xem món quà đó, Trinh không ra lấy t đã òa khóc, lúc đó t cảm thấy mình không được coi trọng, t thấy tủi thân…nói chung là t đã có một trận buồn rất lớn kể từ lúc từ chùa ở Huế về. Dù có an ủi là Trinh nó vô tâm sẵn nhưng t đã nức nở rất lâu. Giờ t kể được chuyện này, vì t đã vượt qua được nó, vì t đã nhớ ra bài học đầu tiên mà Sư Cô Thường Chiếu dạy t là phải biết “nhận”. Hôm đó là một buổi thiền trà, Sư Cô tặng t chiếc chén, t từ chối; Sư Cô bảo em hãy học cách “nhận đi”, vì khi mình nhận, nghĩa là mình đang cho; chị không thích ai, chị toàn tặng họ quà,sau đó chị đã rất vui. Lúc đó, t đã quên, lúc t mua cái đó, t đã hạnh phúc thế nào, còn người nhận có nhận được năng lượng đó không còn tùy ở họ; nếu mà mình muốn họ này nọ, là mình có mục đích rùi. Nên t hay tặng quà cho mọi người lắm, vì lúc t đang tặng là lúc t nhận những niềm vui, từ khâu  chọn quà. Hehe, nên nhân ngày 14/3 ngày tình nhân, t muốn gửi tới những người t thương những món quà mà, không có gửi được hết vì lỡ thương nhiều người quá, hị hị.
Anh, chị có lo lắng về chuyện muốn t có công việc có mức lương ổn định để sau này còn lập gia đình. Chị Trang Béo bảo t đi làm ngoài như chị ý để lấy kinh nghiệm. Nhưng t đã chia sẻ với anh trai là t không phải Hàn Tín hay Câu Tiễn âm thầm nhịn nhục mười năm để trả thù, t lựa chọn bán chè vì t có nhiều thời gian để tham thiền, để ở bên gia đình, các cháu, để chơi đàn, tập gym, vẽ vời, ngâm cứu về trà; tiền nào của ấy, làm chè không có lương nhiều như đi làm ngoài nhưng ko căng thẳng, lại được uống trà miễn phí, kết hợp trà với Đạo; t cũng ko có chút nào quan tâm tới chuyện chồng con, vì biết cuộc sống có mặt trong giây phút hiện tại, khi mình ăn, mình cười, mình chơi, mình làm đánh rang, rửa mặt,…tất cả được làm có ý thức, biết trân quý tất cả những điều kiện hạnh phúc quanh mình thế là tuyệt vời rồi, và đủ rồi, Cứ đòi hỏi này kia,ở nơi một người khác, lo lắng tìm người yêu thương thì mất đi cuộc sống, biết đâu mai có còn sống nữa không, của mình thì sẽ tới với mình, mà thế nào chả gặp; được uống trà miễn phí, bên cạnh người thân, gia đình, bạn bè, hạnh phúc quá đi với cuộc sống hiện tại; chơi đến năm 30 tuổi, duyên ck con không có thì đi tu, dù gì cũng thích đi tu mà. Anh t cười ha hả khi nghe t nói thế, có vẻ anh khá đồng tình hì hì. T thích có một cái Trà Thái Nguyên, nơi đó là nơi có vài cái bàn cho khách uống trà, có các loại trà hoa này, có cả một bộ sưu tập ấm này, có tiếng chuông này, nơi đó để khách có dịp ngồi tĩnh tâm, trở về với chính mình sau những giờ làm việc căng thẳng bên ngoài; đó là một hình thức của Thiền đi vào cuộc đời. Nhưng mà đó là cái sẽ  hướng tới để làm, còn không làm được cũng không sao cả, chưa đủ duyên. Cứ nghĩ tới mở Trà Quán ở Hồ Tây cũng thế, địa điểm chưa được như ý vì có thể mất tới 2 năm mới ổn định, cũng mỉm cười, hì hì, càng có thời gian cho mình hoàn thiện các kỹ năng từ ướp các loại hoa, đến cách pha trà, cũng như thiền trà hay đàn sáo.
Thiền đơn giản lắm, chỉ là khi đánh rang biết mình đang đánh răng, khi cười biết mình đang cười, khi rửa bát biết mình đang rửa bát… đó là cuộc sống hang ngày, khi t thêu hay vẽ, đó cũng là thiền, trong công việc cũng thế, chỉ cần Trinh chú ý tới công việc, đó cũng là thiền, đưa tới định, định là sự chú tâm, từ chú tâm có những sáng tạo và tư duy phát sinh,những cái thấy mới và đúng đắn, đó là tuệ. Khi có sự chú tâm là có thiên thần bảo hộ rồi, không còn hay quên hay mắc sai lầm gì nữa, hay bị lừa hay đâm vào tệ nạn nữa. Đó là con đường Duy nhất đưa tới việc thay đổi số mệnh. Số mệnh của từng người đã được định sẵn rùi,nhưng ta có thể thay đổi nhờ có thiền. Chữ duyên có thể thay đổi nhờ thiền đấy. hì hì, giờ không còn là tùy duyên nữa. Thúy Kiều số khổ một phần cũng vì nàng thích đánh đàn bầu, đó là loại đàn sầu, khóc than bi thiết từ nhỏ, nên những hạt giống sầu đau bị tới tẩm từ nhỏ; nên thức ăn quan trọng lắm, những thứ ta ăn vào, nghe thấy, nói cười, xúc chạm, hãy chọn lọc nhé!.

Giờ nghĩ chuyện nói câu yêu đương, những câu “có cánh”, thỉnh thoảng cũng muốn nghe lắm chứ, hehe. ĐÙa đấy. Thật ra thì t biết quan sát, biết lắng nghe, ở xa thì những ai t thương, là t chú ý tới giọng nói và thói quen của người ấy, ví như hôm nào Trinh ko sử dụng face vài giờ buổi tối là t biết Trinh đi uống bia, hay gì đó,…lúc đầu t có thở dài, nhưng sau thấy mấy tấm ảnh Trinh cười tươi lắm, t thấy trong t cũng bình an. T biết, chỉ cần t bình an, các bạn của t cũng bình an. Trinh không thể chia sẻ được niềm vui, nỗi buồn hay những cảm xúc với t, điều đó nghĩa là nên tìm một người mà Trinh thấy an tâm như t thấy an tâm với những người tri kỷ của t. hị hị. Nên tìm người cùng ngành ý, như con Pồ trước thì mọi thứ sẽ dễ dàng và thuận lợi. Có thứ này rất hay, đó là khi ta sống được trong hiện tại, khi ta đang tiếp xúc được với quá khứ và tương lai, vì hiện tại làm lên tương lai, hiện tại mà không sống có hạnh phúc được, khi mua được cái nhà to thì cũng không có hạnh phúc vì lại muốn cái oto hay gì đó, chạy như thế thì nhìn lại đã già, lãng quên không ngửi thấy mùi hoa bười, nghe tiếng chim, nhìn thấy mặt người thương, các cháu của mình lớn thế nào, không được ăn chuối chin cây, ăn xôi nếp một mẹ nấu, ….thiệt thòi lắm ý. Hì hì. 
Cảm ơn vì t đã có một người bạn thân như Trinh, t còn làm nhảm nhiều he he.
Tản mạn: Trà Thái Nguyên Minh Cường

0 nhận xét: